“Em không sao mà… Biên Việt, em không có chuyện gì. Anh thì sao, tay anh có ổn không?”

Phương Ninh Trí nắm lấy cổ tay Biên Việt, lật lại nhìn lòng bàn tay. Bàn tay siết chặt chiếc tua vít lúc nãy hằn một vệt đỏ dài, rướm máu.

Biên Việt lắc đầu, rụt tay lại giấu đi, không cho Phương Ninh Trí nhìn.

“Tên kia đi từ trên xuống, anh đoán là nhà phòng em bị cạy rồi.”

Biên Việt nói, kéo tay Phương Ninh Trí vào thang máy. Động tác của hắn hơi vội vàng, Phương Ninh Trí lảo đảo mãi mới đứng vững

Biên Việt giật mình, giữ vai người bên cạnh, đỡ cho đứng vững, nghẹn lại một giây mới nói nhỏ: “Xin lỗi, anh vội quá.”

“Không sao, không sao mà.” Phương Ninh Trí ôm cánh tay hắn, tựa mặt vào.

Thang máy di chuyển lên trên làm người ta choáng váng trong khoảng thời gian ngắn nhưng hai trái tim kề cận lại bình yên biết mấy. Vừa đến nơi, Biên Việt kéo Phương Ninh Trí đi ra ngoài. Chưa được mấy bước đã thấy cửa nhà mở rộng, gió lùa qua hành lang làm nó chao đảo. Phương Ninh Trí ngơ người, hệ thần kinh chậm chạp bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi, sống lưng cảm thấy lạnh dần.

“Chắc là em cũng đọc tài liệu mà anh gửi cho em rồi phải không Phương Ninh Trí.” Giọng Biên Việt vang lên sau lưng anh. Phương Ninh Trí lại giật mình. Bờ vai bị giữ lấy, anh vừa hé miệng đã nghe Biên Việt nói: “Hai năm trước, có hơn hai mươi công nhân của nhà máy hóa chất Thiệu Cảnh bị chẩn đoán ung thư nhưng sau đó, em biết tại sao không có tin tức gì không? Vì hầu như những người liên quan đến sự việc đều bị mua chuộc, vài người cá biệt muốn kiện cáo nhưng bị nghiền nát như đá vụn.”

Phương Ninh Trí rùng mình. Biên Việt ôm chặt anh. Hai trái tim kề cận. Hắn nói: “Anh cho rằng em thấy được những gì anh viết trong đó sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Phương Ninh Trí không quay người lại, Biên Việt nói những lời kia tựa như cầm dao đâm vào trái tim anh.

Khiến anh không khỏi hỏi lại: “Ở trong mắt anh, em là hạng người gì?”

“…”

“Khi em đã biết tất cả những điều mà Thiệu Cảnh làm rồi, em có thể không nhúng tay sao? Em yếu đuối, nhát gan, hèn hạ như thế sao?”

Phương Ninh Trí hỏi như vậy. Anh nghĩ rằng Biên Việt sẽ đáp lại gì đó nhưng hắn lại im lặng.

Anh cắn m,ôi dưới. Sự phớt lờ của Biên Việt tựa như cây đao cắm vào vết thương đầm đìa máu của anh khiến Phương Ninh Trí đau đớn cuộn mình lại, nói tiếp: “Em không quan tâm bọn Thiệu Cảnh ở chỗ chúng có thế lực thế nào, nhưng ở đây, chúng muốn mở xí nghiệp hóa chất muốn hại người ở đây thì không thể được.

Khi Phương Ninh Trí nói những lời này, cơ thể anh run rẩy. Anh chẳng dám đối diện với Biên Việt, quay người nhìn căn nhà tan hoang, hít sâu, đi vào trong. Tới trước màn hình TV, Phương Ninh Trí nhặt khung ảnh dưới đất lên, kính thủy tinh đã nát, anh rút tâm ảnh ra.

Biên Việt cũng theo chân đối phương, nhìn đồ đạc trong nhà mà ngẩn người: “Cái này ở anh…”

“Là đồ anh bỏ đi.” Phương Ninh Trí nói vậy rồi dựng chiếc ghế tựa ngã chỏng chơ dưới đất lên.

Biên Việt nhìn đồ đạc bày đầy căn phòng, im lặng vài giây mới hỏi: “Anh bỏ đi rồi em đem về làm gì?”

Chỉ là câu nói bình thường thôi, đồ bỏ đi thì mang về làm gì nhưng khi lọt vào tai Phương Ninh Trí câu nói lại trở nên chói tai vô cùng.

Ngọn lửa đã bị dập tắt lại bùng lên, tựa hồ liếm đến tận đỉnh đầu anh. L.ồng ngực đau đớn, trong đầu cũng vậy, anh cảm thấy mình thật đáng trách, vốn chuyện thích Biên Việt là việc cá nhân của anh.

Thích một người mà không được đáp lại mới là chuyện thường thấy.

“Biên Việt, ở trong mắt anh, có phải tôi cũng giống như cái bàn hay cái ghế này, muốn bỏ là bỏ đúng không.”

Hình như Biên Việt cũng chẳng đoán được Phương Ninh Trí sẽ nói như vậy, nhanh chóng ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Phương Ninh Trí.

Hắn đáp: “Anh không hề.”

Hắn lại nói: “Ý anh không phải thế.”

Phương Ninh Trí nghe, quay lại, ngẩng đầu nhìn Biên Việt, đôi mắt đẫm lệ. Anh nhìn chằm chằm mặt Biên Việt, chỉ nhìn thôi.

Im lặng một lát, Phương Ninh Trí bỗng nhụt chí, cúi đầu cười tự giễu, lắc đầu nói: “Thôi vậy.”