Trong lòng Long Kỳ Lân có chút lo sợ, tên gọi Long Sơn tán nhân này ít nhiều có chút không thực, mặc dù có trận pháp đại sư là người mù ở đây, hắn vẫn cảm thấy không có đủ sức mạnh.

- Phục vụ giáo chủ thì dễ dàng, phục vụ lão gia mù thì khó. Lão gia mù nhanh trí xảo quyệt..

Hắn cảm nhận được có mối nguy đang đến, bản thân phục vụ người ta, chỉ sợ phải chịu đựng một phen khảo nghiệm vô cùng lớn.

Tần Mục tìm người mù với người câm, lại giao phó chuyện luyện chế Lưu Ly Thanh Thiên Tràng cho bọn họ một lần nữa, người câm cười nói:

- Bắc Đế phung phí của trời, luyện món bảo vật này lung ta lung tung, ta đã ngứa mắt từ lâu, chắc chắn phải luyện lại một phen, ngươi cứ yên tâm.

Tần Mục phi thân lên, lấy viên Cổ Thần Noãn bên trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng xuống, để vào bên trong Tần Tự Đại Lục, thầm nghĩ:

- Đạo ngữ Thái Thủy, ta đã phá giải được bảy tám phần, bây giờ có thể thông qua đạo ngữ Thái Thủy để

suy đoán đạo ngữ của viên Cổ Thần Noãn cầu được ước thấy này. Cuối cùng hai Cổ Thần trong trứng đang trao đổi cái gì thì biết được ngay.

Hắn đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc trời đã tối.

Tần Mục lấy đèn lồ ng đang định rời đi, đột nhiên đất rung núi chuyển, bên ngoài Thập Vạn Hắc Sơn là cảnh tượng vũ trụ sụp đổ hủy diệt vô cùng kh ủng bố!

Trong Thập Vạn Hắc Hơn, Thần Nhân trong Tổ Đinh kinh hoàng nhìn ra ngoài, âm thanh của Long Kỳ

Lân truyền đến từ nơi xa:

- Mọi người đừng sợ hãi, đây chỉ là cảnh tượng lúc vũ trụ năm nào hủy diệt thôi, Tổ Đình không có thay đổi gì cả!

Tần Mục nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm đèn lồ ng bước qua Thập Vạn Hắc Hơn, rời khỏi phạm vi bảo vệ của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng.

Trong chớp mắt lúc hắn giẫm lên Thập Vạn Hắc Hơn, đột nhiên hắn sợ sởn cả tóc gáy, trong lòng sinh ra cảm giác kinh hoàng vô hạn.

Hắn nghe thấy vũ trụ này đang kêu gào thảm thiết, đang đứt đoạn, Thần của thế giới này đang khóc lóc đau khổ.

Nơi này tuyệt đối không phải ảo giác, mà là hắn thực sự đã bước vào cái năm mà vũ trụ bị hủy diệt!

Ở trước mắt hắn là toàn bộ vũ trụ hủy diệt, cảnh tượng khi tất cả vật chất đều đang quy về năng lượng vô cùng kinh hoàng, ở phía trước luồng sức mạnh đáng sợ, tất cả đạo pháp thần đều vô dụng.

Thậm chí ngay cả bản thân Tần Mục cũng cảm nhận được đại đạo của mình đang sụp đổ, đang tan rã, đang hóa thành năng lượng!

Cơ thể của hắn hoàn toàn vô dụng ở trước mặt luồng dao động hủy diệt đáng sợ này!

Nguyên thần của hắn cũng đang xé rách!

Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một gốc cây đại thụ cao chót vót vô cùng cổ xưa đang đứng ở trong vũ

trụ hủy diệt, xanh um tươi tốt, ngàn vạn tia sáng hào quang đang lượn lờ.

- Đây là bản thể của Đại Hắc Mộc..

Hắn muốn trở về gốc cây Thần Thụ kia, nhưng mà vừa nhấc chân lên thì đã thấy bàn chân đã hóa thành tro bụi.

Sắc mặt Tần Mục lộ ra vẻ hoảng sợ, linh quang đột nhiên chợt lóe, vội vàng lấy ra viên Cổ Thần Noãn cầu được ước thấy kia. Mà viên Cổ Thần Noãn kia vừa lấy ra đã cảm ứng được dị trạng ở trước mắt, dường như

cũng biết tai họa đến nơi rồi, vô số phù văn đại đạo tuyệt đẹp trong trứng bay ra, ngăn cản chấn động kh ủng bố của vũ trụ hủy diệt này.

Tần Mục lập tức cảm nhận được áp lực nhẹ đi, thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, bàn chân nhanh chóng mọc ra, giương cao Cổ Thần Noãn, xông về gốc cây Thần Thụ.

Đạo âm trong Cổ Thần Noãn truyền đến vang dội, từng trận đạo âm ngăn cản tấn công diệt thế.

Một người một trứng giống như hai tia sáng xông vào bên trong Thần Thụ.

Cổ Thần Noãn phẫn nộ, mặc dù biết rõ Tần Mục đưa nó vào cảnh nguy hiểm này, nhưng lúc này cũng không thể không dựa vào hắn.

Năng lượng của vũ trụ tiêu diệt càng ngày càng kinh khủng, khoảng cách của Tần Mục với Thần Thụ nhìn như rất gần nhưng thực ra là rất xa, năng lượng vô cùng kinh hoàng kéo tới, đè ép Cổ Thần Noãn phát ra những tiếng tanh tách giòn tan.

Viên Cổ Thần Noãn này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

Tần Mục gầm lên giận dữ, dồn hết tất cả sức lực vào hai chân, điên cuồng xông lên phía trước, tốc độ

tăng lên đến cực hạn!

Hắn cảm giác như không gian không còn tồn tại nữa, ở trong tốc độ nhanh đến cực hạn này, không có cái gọi là không gian, không có cái gọi là thời gian.

Cuối cùng hắn cũng đã xông đến dưới gốc Thần Thụ!

Mà lúc này, một luồng năng lượng huỷ diệt trời đất chấn động kéo tới, nghiền nát khu vực bình yên mà Cổ

Thần Noãn đang chống đỡ, nghiền đến mức viên Cổ Thần Noãn nổ đùng đùng, từng mảnh vỏ trứng vỡ

vụn từ bốn phương tám hướng bay ra, thậm chí còn bắn lên mặt của Tần Mục.

Hắn vung một tia sức lực cuối cùng xông về phía gốc Thần Thụ, hai tay giương cao một mảnh vỏ trứng lớn, thần quang ngút trời bên trong vỏ trứng chiếu lên Thần Thụ rất nhiều màu!

Trong khoảnh khắc lúc hắn vừa mới xông đến dưới gốc Thần Thụ, đất trời đột nhiên u ám, giống như là từ

một vũ trụ bước vào vũ trụ khác vậy.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rằng mình đã quay trở về Đại Hắc Sơn rồi, hai chân mềm nhũn, bước chân lảo đảo tiếp tục xông về phía trước cả trăm dặm mới có thể ngừng lại.

Đột nhiên hắn chỉ cảm thấy hai tay nhẹ bẫng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trong nửa vỏ quả

trứng này trống không, chỉ còn lại chút dịch trứng, còn Cổ Thần bên trong quả trứng thì đã không cánh mà bay!

Tần Mục ôm lấy vỏ trứng to lớn cùng ít dịch trứng này, trong lòng ngạc nhiên vội vàng nhìn xuống bốn phía, nhưng lại không thấy bóng dáng của Cổ Thần.

- Rốt cuộc thì Cổ Thần này là ở vũ trụ trước, hay là thừa dịp lúc ta trốn về cũng đã chạy đi rồi?

Tần Mục định thần lại, trong lòng mơ hồ có chút bất an.