An Nhiễm trước đây dù cuộc sống tồi tệ đến mấy, nhưng vẫn ăn no mặc ấm, cô chưa bao giờ trải qua cảnh ngộ như thế này, nhịn đói chịu rét.

“Uhuhuhu… ….” An Nhiễm nghẹn ngào khóc, nghĩ lại từng việc trong vài năm nay, cô không hiểu mình đã làm sai những gì, chỉ là muốn có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống của giới thượng lưu, nhưng sao lại khó như vậy?

An Nhiễm không hiểu rằng con người đều muốn trèo lên một vị trí đẳng cấp cao hơn, điều đó không sai, nhưng điều sai lầm ở đây là không nên bất chấp thu đoạn hèn hạ đi hại một người khác.

An Nhiêm khóc, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ vì quá suy yếu.

Kỳ Thiệu Xuyên về đến biệt thự, trong đầu không ngừng văng vẳng lời nói của An Nhiễm.

“CHOANG… ….”

Kỳ Thiệu Xuyên nhìn thấy gương mặt mình trong gương, một đấm nắm đánh thẳng vào gương, sức lực mãnh liệt, vụn vỡ những mảnh lấp lánh rơi rớt trên sàn nhà.

Máu đầm đìa theo ngón tay chảy xuống, rớt vào sàn, tí tách, nhưng Kỳ Thiệu Xuyên tựa như không cảm nhận được nỗi đau.

Ngày tháng dần trôi qua, hàng ngày Kỳ Thiệu Xuyên chỉ có hai việc, một là đi làm, hai là tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hổ Tình.

Nhưng Hổ Tình như đã biến mất khỏi trần gian này, Kỳ Thiệu Xuyên bằng mọi cách đều không tìm được một chút manh mối nào của cô.

Nhà Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên cũng đã tới, nhưng đi mấy lần rồi đều không thấy hình bóng mà anh nhớ nhung.

Không tìm được Hổ Tình khiến trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên càng ngày càng bất an, sắc mặt anh ngày càng trở nên lạnh băng khi ở công ty. Nhân viên đã đặt biệt danh cho anh là “ Diêm vương mặt lạnh”

。。。。。。。。。。。。。。

Một năm sau.

Trong một công ty tại Luân Đôn nước Anh.

Hổ Tình đưa một file giấy tờ cho Đoan Mộc Thụy, “ Sếp Thụy, đây là báo cáo quý này và báo cáo thu chi.”

Đoan Mộc Thụy hơi nheo mắt lại, có vẻ hưởng thụ khi nghe thấy giọng nói giòn tan này.

Kỳ thực thì mỗi lần nghe Hổ Tình nói chuyện anh đều thấy dễ chịu và thoải mái vô cùng.

“OK.” Đoan Mộc Thụy gật đầu, “ Em để xuống đây đi, tiểu Tình, anh có việc muốn nói với em.”

Đoan Mộc Thụy tay chỉ chỉ ghế trước bàn, Hổ Tình cũng không ngại ngùng ngồi xuống.

“Sếp Thụy có việc gì vậy, anh nói thẳng đi ạ.” Hổ Tình nói với giọng lạnh nhạt, ở trong công ty, cô không muốn gần mũi với Đoan Mộc Thụy quá.

Nhìn lại người đàn ông trước mắt, đôi mắt xanh thăm thẳm, rất ưa nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, có cảm giác như tinh hoa của cả phương Đông và phương Tây giao thoa và hội tụ trong con người anh.

Hổ Tình tự nhiên lại nghĩ đến Kỳ Thiệu Xuyên, họ đều có cái vẻ đẹp đặc sắc của riêng mình.

“ Đang nghĩ gì thế?” Đoan Mộc Thụy mở miệng, giọng nói vô cùng dễ chịu, kèm theo một chút dịu dàng.

Chỉ lúc riêng tư, Hổ Tình mới nghe thấy được giọng điệu dịu dàng như vậy, nếu là lúc bình thường, Đoan Mộc Thụy trước các nhân viên luôn mang một bộ mặt nghiêm túc, vui giận đều không lộ ra bên ngoài.

“ Không có gì, thưa sếp Thụy.” Hổ Tình tùy ý trả lời, “Tiểu Tình, anh với em quen nhau cũng một năm rồi, sao lại vẫn khách sáo thế.” Ý cười trong mắt dần nồng đậm.

Trên khuôn mặt thanh tú của Hổ Tình thoát lên một tia ngượng ngùng, ở công ty, anh là ông chủ, còn cô là một nhân viên bình thường mà thôi, làm sao mà dám gọi thẳng tên anh là “Thụy” được.

“ Đằng nào bây giờ cũng không có ai, cùng nhất em vẫn gọi anh là sếp trước mắt mọi người là được.”

“Thế thì…. Thôi, được rồi.” Hổ Tình cuối cùng cũng phải thỏa thuận gật đầu, thậm chí cô nghi rằng, nêu cô không đồng ý, Đoan Mộc Thụy sẽ tiếp tục “kháng chiến” với mình trên phương diện xưng hô này.

“Tiểu Tình, chiều em có việc gì không?” Đoan Mộc Thụy hỏi, trong lòng thì lăn tăn không biết tí nữa dẫn Hổ Tình đi dâu cho lãng mạn.

“Thụy, anh biết rồi đấy, em ngoài việc hàng ngày đi tới viện mồ côi ra, thì cũng không có việc gì khác nữa.” Hổ Tình nháy mắt, có chút trêu nghịch.