“Cũng đúng.” Đoan Mộc Thụy gật đầu, có chút cam chịu. Tâm trí anh quay trờ lại lần đầu tiên mà anh gặp Hổ Tình ở trung tâm bảo trợ trẻ em.

Lúc đó, hình ảnh một cô gái mảnh mai nổi bật giữa đám hoa cẩm chướng lọt ngay vào tầm mắt anh, rất nhiều trẻ con ở viện bảo trợ chạy vui đùa xung quanh cô, nụ cười Hổ Tình vô cùng thuần túy, đơn thuần như trẻ thơ, không hề lẫn một chút tạp niệm, trong thoáng chốc, Đoan Mộc Thụy đã bị cuốn hút bởi nụ cười tươi sáng đó.

Anh nhớ thành ngữ phương Đông có câu “Tình yêu sét đánh,” anh nghĩ một cô gái sở hữu một nụ cười như vậy, chắc chắn có một trái tim lương thiện. Và kết quả là anh không nhìn nhầm người, trong thời gian tiếp xúc với Hổ Tình, Đoan Mộc Thụy càng ngày cảm thấy yêu được Hổ Tình là một quyết định đúng đắn.

Những ngày sau, anh lại gặp Hổ Tình trong viện bảo trợ, hết lần này sang lần khác hai người cũng dần dần quen nhau, nhưng khi Hổ Tình phát hiện anh là ông chủ công ty thì cô lại bắt đầu có ý né tránh, luôn tìm cớ để không phải chạm mặt, về sau dưới sự cố gắng không ngừng của anh, Hổ Tình mới chịu làm bạn bè với anh.

Ý thức quay về thực tại, Đoan Mộc Thụy nhìn lại cô gái đang ngồi trước mặt mình, trong lòng lại không ngừng ảo tưởng, nếu sau này mình lấy được tiểu Tình, con của hai người chắc chắc sẽ rất đáng yêu, có thể sẽ mang đặc trưng phương Đông nhiều hơn,vì cha của anh là người Anh, mẹ lại là người Trung Quốc.

Hổ Tình vẫn còn đang suy ngẫm việc của mình, không hề biết được là Đoan Mộc Thụy đã ngay cả tên đứa con tương lại của họ cũng nghĩ xong rồi.

“ Sau khi tan ca anh mời em ăn cơm, không gặp không về đấy nhé.” Khóe môi Đoan Mộc Thụy thoáng nét cười, người Hổ Tình tự dưng rùng mình, tuy những lúc riêng tư, Đoan Mộc Thụy thường xuyên hay nói với cô bằng rất nhiều giọng điệu, nhưng đến tận bây giờ Hổ Tình vẫn không quen.

Nhìn thấy dáng vẻ của Hổ Tình, Đoan Mộc Thụy cũng không định trêu thêm nữa, Hổ Tình gật đầu: “Được thôi.” Nói xong liền quay lưng ra khỏi văn phòng của Đoan Mộc Thụy.

Nhìn bóng lưng Hổ Tình đang rời khỏi phòng, ý đồ trêu nghịch trong mắt Đoan Mộc Thụy càng nồng đậm, anh biết Hổ Tình là một cô gái có những “ câu chuyện” khó quên, anh không hề bận tâm chuyện đó, anh sẽ từng chút một đi vào trái tim Hổ Tình, ủ nóng con tim lạnh băng của cô gái này.

Hổ Tình quay lại văn phòng của mình, thở phào, không biết tại sao, mấy ngày nay, cô luôn nhớ đến Kỳ Thiệu Xuyên.

Vốn cho rằng, một năm sinh sống ở nước Anh, cũng dần dần quen được phong tục tập quán của bên này, giờ đã hòa đồng, như vậy sẽ quên được Kỳ Thiệu Xuyên, nhưng có vẻ cô vẫn chưa làm được.

Khóe môi hằn lên nét cười khổ sở, mỗi đêm gần đây, cô hầu như lúc nào cũng nhớ đến hình bóng Kỳ Thiệu Xuyên, như bóng đen ám ảnh tâm trí cô, dù cố xua đuổi như nào cũng không thể được.

Hổ Tình thường xuyên gọi video với bố mình, Hổ Phong Niên cũng biết, con gái mình chưa thật sự quên được Kỳ Thiệu Xuyên, cho nên không đợi Hổ Tình hỏi,ông luôn cố tình tiết lộ một chút thông tin của Kỳ Thiệu Xuyên cho cô biết.

Tất nhiên, tất cả những việc này, Hổ Tình đều biết, khi nghe được Kỳ Thiệu Xuyên đến tận hôm này vẫn chưa cưới An Nhiễm, xung quanh anh không hề có một con gái nào khác, trong lòng Hổ Tình dâng lên một cảm giác khó diễn tả.

Giấu hết đi buồn bã xuống sâu trong đáy mắt, Hổ Tình đứng dậy, không còn tâm tư chú ý vào công việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây với Trung Quốc biển xa ngàn núi, những trong lòng cô lại chưa bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng với người ấy.

Hổ Tình thậm chí có chút nghi ngờ quyết định lúc đó của mình, rốt cuộc việc tới nước Anh là đúng hay sai?