Đôi mắt Nguyên Hân Lâm chợt lóe sáng, đề thi trong tay cậu ta cơ hồ bị nắm chặt đến nhăn nhúm.

"Cho nên lúc trước, cậu cố ý không nói cho tớ cậu học giỏi như vậy sao?"

Tô Yên ngây ngốc trong chớp mắt.

Cậu ta nói những từ đó, cô đều hiểu, nhưng kết hợp lại thì cô không hiểu lắm.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc: "Cậu muốn nói gì?"

Nguyên Hân Lâm bị ánh mắt thuần tịnh của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy tâm tư của mình thật xấu xa.

Cậu ta cười nói: "Tớ muốn nói, lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

Tô Yên nhìn Nguyên Hân Lâm, không thể hiểu vì sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Bởi vì trong kí ức của cô, Nguyên Hân Lâm từ chối nguyên chủ.

Nhưng lúc trước nguyên chủ tỏ tình với cậu ta, hẳn là nghiêm túc nhỉ?

Nghĩ quá nhiều, làm đầu cô hơi đau.

Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cúi đầu xuống.

Tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.

Trong mắt Nguyên Hân Lâm có một chút chờ mong, cậu ta đang đợi Tô Yên trả lời.

Nhìn thấy cô trầm mặc, nhịn không được lại tới gần hỏi một câu. Giọng điệu thả lỏng lại, khiến người ta không chút đề phòng:

"Lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

Tô Yên còn chưa kịp nói gì, giọng nói của Tiểu Hoa đã nhanh chóng vang lên: [Ký chủ, cô nên trả lời là không phải.]

Tiểu Hoa nghiên cứu Nguyên Hân Lâm một hồi lâu, Vẫn luôn cảm thấy các thông tin của người này rất giống vai nam phụ ác độc.

Bây giờ ký chủ ngây thơ như vậy, nếu như bị người ta lừa, chắc chắn chỉ biết ngồi khóc.

Trong miệng Tô Yên tràn ngập mùi dâu tây và mùi sữa, cô ngẩng đầu đang định trả lời.

Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào: "Tô Yên."

Giọng điệu lười nhác mang theo một chút khó chịu có thể rõ ràng nghe ra được.

Nghiêng đầu nhìn lại, Khương Nhiên không biết từ khi nào mà xuất hiện trên hành lang.

Cũng có lẽ.. hắn vẫn luôn ở đó.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp.

Mái tóc mềm mại, nụ cười thuần tịnh, làm Nguyên Hân Lâm ngây người.

Cô không quan tâm Nguyên Hân Lâm, đi về phía Khương Nhiên.

Tô Yên còn chưa nói chuyện, Khương Nhiên đã cúi người, nhìn thoáng qua chân cô.

"Chân thế nào rồi?"

Sau khi nói xong, lại liếc nhìn Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh:

"Có thể đứng nói chuyện với người không liên quan lâu như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn."

Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt.

Sao cô lại cảm thấy.. Khương Nhiên nói chuyện có chút kì quái?

Nhẹ nhàng nói: "Cậu làm sao vậy?"

Sau khi nói xong, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, giống như đã chạy rất lâu.

Cô móc khăn tay màu trắng của mình ra, sau đó đặt vào lòng bàn tay hắn.

Không cần nhiều lời, lại làm tâm tình buồn bực bực bội của Khương Nhiên lập tức trở lại bình thường.

TMD. (TMD: Con mẹ nó)

Vừa từ bên ngoài về, không nghĩ tới Tô Yên đang đứng nói chuyện với nam sinh này ở hành lang.

Đến gần một chút, vừa nghe đã thấy bực bội.

Vậy nên lúc nói chuyện với cô, cũng không đúng mực.

Khương Nhiên nắm chặt khăn tay của cô, lệ khí trong mắt biến mất, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo ý cười.

Giọng điệu lười nhác: "Chìa khóa nhà em đâu?"

"Hả? Ở đây."

Tô Yên ngoan ngoãn móc ra chìa khóa trong túi.

Trước khi vào văn phòng, cô đã treo móc chìa khóa vào.

Sau đó, chỉ thấy hắn duỗi tay cầm lấy, tháo móc chìa khóa kia xuống, lấy một cái móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu ra.

Không chút do dự móc vào chùm chìa khóa của cô.

Hắn đưa lại chìa khóa cho Tô Yên, trong tay cầm cái móc chìa khóa hình bông hoa kia.

"Chúng ta trao đổi, cái này tôi sẽ cầm lấy."

Tô Yên nhìn móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu trong tay.

Lại nhìn nhìn móc chìa khóa hình bông hoa trong tay hắn.