Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Sau khi linh hồn của Tạp Tây Á chia năm xẻ bảy, có một bộ phận linh hồn thật ra là nằm ở chỗ nàng, bộ phận linh hồn mà nàng có được thuộc về phần tính cách lạnh nhạt của Tạp Tây Á. Lúc ấy, mỗi lần nàng nghiên cứu sách ma pháp, tính cách lạnh nhạt của Tạp Tây Á liền ở một bên nhìn nàng. Cô là hồn thể không có ý thức, lại ở cùng nàng hơn một trăm năm, thẳng đến khi Ngải Khắc Tư tới tìm cô.

Mộc Tháp rũ mắt, nếu muốn giữa Ngải Khắc Tư và Tạp Tây Á chọn một người, thì hiển nhiên, nàng nhất định sẽ chọn Tạp Tây Á.

Mà Ngải Khắc Tư nguyện ý hoán đổi với Tạp Tây Á, chắc chắn là do không muốn cô gánh chịu một chút nguy hiểm nào...Dù sao, nếu muốn hoán đổi hai người bọn họ, huyết thống tương đồng, xác xuất thành công nhất định là một trăm phần trăm.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mộc Tháp giật giật khóe môi, nhẹ nhàng mà nói: “Được, ta sẽ giúp người.”

Mộc Tháp đã không nói ra, sử dụng loại cấm thuật này, sẽ hao tổn toàn bộ ma lực của nàng. Sau khi thi chú hoàn thành, nàng sẽ biến thành một nhân loại bình thường, sẽ chết sẽ đau, cuối cùng không thể tu luyện vu thuật được nữa.

Mộc Tháp nhắm mắt, thôi, xem như trả cho Tạp Tây Á một mạng.

Thù với gia tộc nàng đã sớm trả. Trong 300 năm, tính cách lạnh nhạt của Tạp Tây Á đi theo nàng giết trưởng lão của gia tộc La Tư. Vị nữ vu thiên phú cực cao kia đã quỳ dưới chân nàng cầu xin tha thứ, nàng nhất thời mềm lòng, nghĩ rằng nàng ta cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng với nàng, vì vậy mà muốn buông tha nàng ta. Nhưng Tạp Tây Á lại mở miệng, đó là lần đầu tiên cô mở miệng, lạnh lùng nói với nàng: “Lòng dạ phụ nữ!”

Chờ sau khi nàng giết vị nữ vu kia, mới phát hiện nàng ta sớm đã mật báo cho các trưởng lão khác trong gia tộc, hơn nữa còn đặt định vị chú lên người nàng. Nếu ngay lúc đó nàng không tin Tạp Tây Á, thật sự mềm lòng buông tha nàng ta, chỉ sợ kẻ chết chính là nàng!

Không thể không nói, thật ra Tạp Tây Á cứu nàng đến hai mạng.

...

Tạp Tây Á trợn mắt tỉnh lại, phát hiện bản thân đã trở về cung điện của Ngải Khắc Tư, cô từ trong quan tài bật dậy, Ngải Khắc Tư đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh đọc thư, nhìn thấy cô đã tỉnh, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào rồi?”

Tạp Tây Á chau mày, cô quay đầu hỏi: “Khắc Tư...Hình như em không nhớ rõ rốt cuộc em trở về thế nào...”

Thần sắc Ngải Khắc Tư không thay đổi: “Chúng ta muốn đi tìm Mộc Tháp, nhưng đang trên đường thì em lại ngất đi, anh liền mang em trở về.”

Tạp Tây Á gật đầu, đối với lời nói của Ngải Khắc Tư, cô luôn luôn không có bất kỳ hoài nghi nào, huống hồ trong đầu cô lúc này còn đang suy nghĩ một chuyện khác, cả người có chút giật mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Cô bước ra khỏi quan tài, dựa đầu lên vai Ngải Khắc Tư, ánh mắt ngơ ngác, lẩm bẩm: “Khắc Tư...Hình như em mơ thấy lúc nhỏ, anh kể chuyện cổ tích cho em nghe...”

Tạp Tây Á cúi đầu, tay ấn lấy ngực mình, không biết vì sao, nơi đó nặng trĩu, có một loại khó chịu nói không nên lời.

“Là câu chuyện nào?” Giọng nói nhàn nhạt của Ngải Khắc Tư truyền đến.

“Chính là câu chuyện về vị tướng quân và nàng công chúa...”

Đó là câu chuyện cổ tích mà cô ghét nhất, nhưng nó lại thê mỹ lẫy lừng.

Tướng quân có một vị ái nhân, nàng là công chúa của đất nước. Trước ngày đại hôn của bọn họ, nước láng giềng tràn vào xâm lược, tướng quân bị bắt phải xuất chinh, ba năm cố thủ thành quan. Kết truyện, tướng quân đã giành thắng lợi trong trận chiến cực kỳ quan trọng đó, nhưng cuối cùng do vết thương cũ tái phát mà bệnh chết trên đường trở về.

Mọi người đều nói, tướng quân một lòng đánh giặc, bản thân bị trọng thương mà vẫn xông pha chiến trường, là một cây cột vững chãi của nước nhà, đáng được ca tụng.

Mọi người ca ngợi tướng quân đại nghĩa, một lòng vì nước, chỉ có công chúa, hai mắt đẫm lệ bà sa.

Không ai có thể hiểu được tâm tư của tướng quân, chỉ có công chúa biết, hắn liều mạng bị thương mà đánh giặc như vậy, chính là vì muốn rút ngắn thời gian của trận chiến, sớm ngày trở về gặp nàng.

Mà công chúa lại hoàn toàn không nghĩ đến.

Chỉ có trong lòng tướng quân biết, hắn không phải chỉ vì muốn sớm ngày trở về, mà còn vì vị công chúa của đất nước mà hắn muốn bảo hộ ở sau lưng.

Hắn canh giữ biên quan, chống lại sự xâm phạm của các nước khác, không phải là để bảo vệ người dân cả nước, mà là để bảo vệ nàng giữa đất nước đó.

Lúc ấy sau khi Ngải Khắc Tư kể xong, Tạp Tây Á liền ngẩng khuôn mặt non nớt, thanh âm bập bẹ hỏi hắn: “Vậy Khắc Tư sẽ bảo vệ em chứ?”

Thiếu niên cười nhẹ: “Sẽ, anh sẽ luôn bảo vệ Tây Á.”