Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Chờ đến khi Ngải Khắc Tư phát hiện có điều gì đó không ổn, Tạp Tây Á đã bắt đầu mất khống chế.

Huyết sắc trong mắt cô vẫn không nhạt đi, ngược lại càng thêm đậm hơn, cuối cùng, hai con ngươi bạc sắc đều biến thành màu đỏ hồng yêu dị. Đôi đồng tử đỏ thẫm kia, tựa như chứa cả một biển máu, có thể cắn nuốt trọn vẹn người khác!

Cô không dừng lại được.

Đây là sự trả thù của cô đối với thế giới này, là chuyện mà 300 năm trước cô chưa làm xong.

—— Cô cứ như vậy mà chán ghét thế giới này, cái loại chán ghét đó tựa như sinh ra đã có sẵn, khiến cô thời thời khắc khắc đều muốn hủy diệt nó!

Hiện tại, không còn ai có thể ngăn cản cô nữa!

Ngải Khắc Tư chậm rãi đi đến, đứng yên bên ngoài một thôn trang, ánh mắt hắn nặng nề, trong con ngươi tựa như bị bịt kín một tầng sương mù nặng nề, thấy không rõ, nghĩ không thấu.

Bùn đất dưới chân bị máu tươi nhiễm lên mà có chút mềm xốp, cái màu sắc đỏ tươi ấy bao trùm toàn bộ thôn trang, dọc theo đường đi có thể tùy thời nhìn thấy được thi thể nhân loại bị tàn phá vặn vẹo.

Cả thôn trang yên tĩnh đến quá mức, chỉ có một loạt thảm trạng này cho thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một cuộc tàn sát thật sự.

Khi Ngải Khắc Tư tìm được Tạp Tây Á, cô đang hút máu của nhân loại trong một căn phòng, trên cánh môi dính một vệt máu đỏ tươi, nổi bật thêm sự mị hoặc trên khuôn mặt tái nhợt tinh xảo. Lúc này, cô giống như đến từ địa ngục, một mị yêu chuyên đi thu thập trái tim con người.

Yêu diễm mà tàn nhẫn...

Cô nhìn thấy Ngải Khắc Tư đến, đầu tiên là sửng sốt, cánh tay theo bản năng mà buông ra, cơ thể nhân loại không có lực đỡ mà thuận thế ngã xuống đất, chung quanh còn chồng chất vài cỗ thi thể nhân loại bị hút khô máu. Cô há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng khóe môi chỉ giật giật, vẫn không lên tiếng.

Ngay sau đó, cô lùi ra phía sau vài bước, nghiêng đầu sang hướng khác, rũ mắt, không dám nhìn Ngải Khắc Tư.

Lúc này cô tựa như là một đứa bé gái mắc lỗi, sợ bị người lớn trách cứ, chỉ có thể chú ý cẩn thận tránh né ánh mắt hắn, trong lòng lại lo lắng thấp thỏm.

Cô không biết Ngải Khắc Tư có tán đồng cách làm này của cô hay không, 300 năm trước, thời điểm cô làm như vậy, Ngải Khắc Tư không có ở đó. Mà hiện giờ, bị Ngải Khắc Tư thấy được hết thảy như vậy, cô lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Cô sợ nhìn thấy sự chán ghét, không vui trong mắt hắn, cảm thấy cô chính là một con quái vật. Nhưng, cô rũ mắt nhìn tay mình, trên ngón tay trắng nõn thon dài dính đầy máu tươi, sền sệt mà mỹ vị.

Nhưng, cô không dừng lại được.

Cô nhịn không được nữa...

Trong lúc Tạp Tây Á ngây người, Ngải Khắc Tư nhìn cô bất lực như vậy thì khẽ thở dài, đôi chân thon dài đi về phía trước, một tay vòng qua eo, ôm lấy cô, giống như mọi ngày, một tay khác lại đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an tinh thần bất ổn của cô.

Tạp Tây Á ngơ ngác hoàn hồn, cô vươn tay, chậm rãi ôm lấy eo Ngải Khắc Tư, dựa đầu lên vai hắn, đôi mắt huyết sắc trống rỗng nhìn về phương xa, nhẹ nhàng thì thào: “Khắc Tư...Em không khống chế được bản thân em nữa...Phải làm sao bây giờ?”

Em không khống chế được sự chán ghét đối với thế giới này.

Em không khống chế được để có thể không đi giết người.

Mỗi khi máu tươi nhiễm đỏ tay em, khi nhìn bọn họ từng người ngã xuống, dường như em mới thật sự có được sự giải thoát.

Cho nên, thật ra em chính là một con quái vật...

Khắc Tư...Sẽ thích một con quái vật sao?

“Tây Á, em không sai, làm những gì mà em muốn đi.”

Ngải Khắc Tư đỡ lấy vai cô, để cô nhìn về phía hắn, đôi mắt màu bạc của hắn chứa đầy sự nghiêm túc, nhìn không ra nửa phần chán ghét. Hắn xoa tóc cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Tây Á, Huyết tộc đều khát máu, em làm vậy vốn không có gì sai cả, cho nên em cứ thuận theo trái tim mà làm đi.”

Làm theo trái tim của em đi, còn hậu quả, anh sẽ thay em gánh vác.