Ngày ấy phát lương, Trình Thủy tới bên hông cửa trường tiểu học, cùng một đám học sinh khăn quàng đỏ chen cùng một nơi, nửa ngày trong cửa hàng văn phòng phẩm chọn sổ ghi chép đỏ, hắn nhìn xung quanh, so với giấy hơn thú lớn hơn chút, bao da, vừa sang trọng vừa vui.

Lúc tính tiền ông chủ vui ra mặt luôn, nói quyển sổ này đặt trong cửa hàng ba năm, hôm nay gặp được người có duyên rồi. Trình Thủy nghe mà trong lòng thở dài, một đầu ngón tay cũng đã kẹp hai tờ màu hồng rồi, còn không thành bảo vật của cửa hàng à.

Sổ ghi chép được bỏ vào trong một hộp gỗ, kèm theo một ổ khóa nhỏ, bên ngoài hộp gỗ còn khắc họa, Trình Thủy vừa nhìn, là hoa hồng.

Đúng, Sinh ca nhà hắn đã khen một tiếng hoa này thiệt đẹp thiệt quý.

Ông chủ đưa cho hắn một cây bút bi không đáng giá, hắn để vào trong túi bóng, chưa về nhà, liền đi xuống một chỗ, theo giới thiệu của Ngô Tiểu Tư, hắn nhìn chung quanh đây có rất nhiều chỗ ngồi đã đầy. Đi thẳng quẹo trái, đi tắt qua ngõ hẻm, đi đến một con phố đều là cửa hàng xe đạp, trong ngoài bày đủ loại xe, có lớn có nhỏ,  có chuông với không có chuông, dài ngắn đủ kiểu dáng, khiến người xem không biết nên mua cái nào…

Trình Thủy đứng ở rìa đường nhìn một hồi, tiền vào cửa hàng đầu tiền. Ước chừng mười phút, hắn từ trong cửa hàng đi ra, qua một cửa hàng khác, đi vào xem. Cứ như thế ba lần, xe đạp, tốt cùng tốt xấu như thế nào, loại nào chở người thoải mái, thậm chí cái bàn đạp ở chỗ nào bán, trong lòng hắn ghi rõ.

Hôm nay là một ngày nắng ấm hiếm thấy, mùa đông đến nắng trộn với nước, như trước lạnh lẽo cực kỳ, Trình Thủy một đường đi gấp, cuối cùng trên người cũng nóng lên, tâm tình của hắn đang tốt, gần đến nơi hắn thả chậm bước chân lại, chân lặng lẽ chơi bóng  râm dưới chân tường.

Bọn họ mỗi tháng có hai ngày nghỉ, cho mình xả hơi, Trình Thủy quyết định, nhận lương lần đầu tiên trước tiên sẽ mua xe đạp, xin ông chủ nghỉ sớm.

Bởi vậy lúc này mới hơn ba giờ.

Nơi đó không phải rất khó tìm, ông chủ tiệm xe đạp nói cho hắn biết ở tòa nhà bưu chính cũ phía sau xưởng máy cũ, nếu như Trình Thủy là người địa phương thì sẽ tìm ra nhanh hơn. Hắn nhìn thấy tấm gỗ quét sơn trắng đen, sau khi vài phút đi lạc, cũng mò tới nơi.

Hai cái cây chừng mười thước, phía dưới có bảy, tám nam nhân, tập trung một chỗ chơi cờ tỷ phú. Nếu không phải ông chủ kia nói trước, nhìn qua nơi này giống như một nhà xe phổ thông thôi.

Nhìn qua Trình Thủy cũng không có tiền gì, thanh niên trẻ khỏe khoắn, nhưng thật ra rất được mấy chủ xe cũ hoan nghênh. Người trẻ tuổi mà, đều yêu thích mắt sáng chút, bởi vậy mấy xe cũ sơn lại sơn mới có thể bán được giá tốt.

Không nghĩ tới Trình Thủy là một ngoại lệ.

Chủ nhóm thấy người trẻ tuổi này chọn chọn bỏ bỏ, đem mấy cái xe có màu sắc đẹp toàn bộ bỏ qua, cuối cùng chọn chiếc còn năm trên mười mới, kiểu dáng còn cũ, hiện nay rất ít người còn thích loại này.

Ngồi yên sau, Trình Thủy nghĩ, lúc về sẽ làm một miếng lót bằng bông, khâu may lót để lên, ấm áp thoải mái.

Hắn lười trả giá, lập tức trả tiền, đem đồ vật trong tay bỏ xuống giỏ xe, chân dài sải ra, hứng thú bừng bừng đáp về nhà.

Trên đường rất nhiều người, hắn cảm thấy náo nhiệt, tốt.

Nơi ít người, hắn thấy được yên tĩnh, cũng tốt.

Gió quét qua mặt hắn, hắn thấy sảng khoái; lúc chờ đèn đỏ bên chân sót cái lá cây, hắn đều cảm thấy được lá cây cũng đẹp phết, so với lá rụng nhiều thêm mấy phần sắc đẹp.

Hắn thật là rất vui.

Đến đầu hẻm, tốc độ hắn chậm lại, ông Lý úi chà một tiếng, “ Mua xe rồi nha —- xe này rắn chắc!”

Trình Thủy trụ xe, quay đầu nhìn ông Lý cười, làm cái xuỵt: “ Đừng nói với anh cháu biết sớm nha, sơ anh ấy đánh cháu.”

Ông Lý cùng cười: “ Đánh cháu sao, ai dám động cháu chứ, được rồi đi đi, không nói với cậu ta.”

Trình Thủy không giấu nổi tâm trạng tốt đẹp, nếu có cái duổi, không khéo nó đang ngẩng cao chào bầu trời rồi.

Nói xong còn chèn thêm một câu: “ Anh của cháu thương cháu.”

Xe lớn như vậy, dựng ở hẻm lục đạo hẹp như vậy khẳng định không thích hợp, Trình Thủy dắt nó ra phía sau nhà, dựng sát bên chân tường, mới nhớ mình chưa có mua khóa.

Hẻm lục đạo: một cái đường trước khi vào nhà.

Không đơn thuần là khóa, hắn quá hưng phấn, rất nhiều đồ chưa mua, Trình Thủy càu nhàu xoa gáy mình, đem sổ lấy ra, trong phòng ngoài phòng cân nhắc nửa ngày, giấu ở phía dưới gối Nghiêm Khánh Sinh.

Lúc cất xong hắn mới nhớ ra, lần đầu tiên biết bên trong gối có tiền, là lúc bọn họ mới biết nhau chưa lâu. Tiền này không cần nghĩ cũng biết đối với Nghiêm Khánh Sinh có bao nhiêu quan trọng, hắn khi đó còn ngủ trên đất, mỗi ngày ngủ muộn hơn so với Nghiêm Khánh Sinh, tuy rằng thời gian không lâu, mà thời gian một mình ở nhà vẫn có.

Sinh ca khi đó…Lúc đó anh ấy rốt cuộc nghĩ cái gì…

Trình Thủy nhu nhu mũi, thôi không nghĩ nữa.

Ca hắn mặt mỏng thế, thật muốn nghiên cứu kỹ, lúc đó còn giận. Nhớ đến đây, Trình Thủy thuận tiện nghĩ về vài lần phiền lòng của Nghiêm Khánh Sinh, da trắng, rõ ràng rất dễ ức hiếp, khi nhíu lông mày lại cực kỳ tích cực, đối mặt với mình có thể lắp bắp giảng đạo lý.

Hắn ngồi trên giường bình tĩnh một lát, thở dài: Đáng yêu, thật mẹ nó đáng yêu.