Thấy dáng vẻ này của Uyển Dư, Lục Minh Thành lại càng xác định rõ ràng, trong lòng cô có anh.

Ánh mắt sâu lắng của anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nói: "Uyển Dư, tôi thật lòng yêu em, nếu như chúng ta đều thật tâm yêu nhau, vậy, em nên cho tình yêu của chúng ta một cơ hội.

"
Nói nhiều như vậy, dùng loại ngôn từ cũng khẩn khiết đến như vậy đã là cực hạn của Lục Minh Thành, từ xưa đến nay, cũng không ai dám nghĩ đến chuyện một người lạnh lùng như anh cũng sẽ có ngày cẩn trọng giảng giải cho một người con gái đến mức này.

Cho tình yêu của bọn họ một cơ hội sao? Uyển Dư không lập tức trả lời, trong lòng cô lúc này, đang rất loạn.

Cô thừa nhận, cô không thể siêu thế thoát tục đến mức ấy, không thể mặc kệ ánh mắt để ý của người khác.

Cô sợ người ta chỉ tay vào hai đứa trẻ, nói cả nhà bọn chúng là loạn luân, nói rằng mẹ và cậu ngoại của chúng ở cùng một chỗ.


Cô cũng không đủ tự tin, có quá nhiều người phụ nữ đem lòng yêu say đắm cậu trẻ của cô, cô sợ rằng cậu trẻ không thật sự yêu thích cô đến mức như anh nói, cô sợ sẽ có ngày bản thân bị tổn thương.

Uyển Dư nặng nề khép hờ đôi mắt, sau đó lại chậm rãi mở ra.

Có thể là vì năm năm trước, cô đã từng bị Tần Chí Minh tổn thương, vì vậy trong lòng đã xây nên một thành trì kiên cố, bất giác tự bài xích những suy nghĩ thật tâm của chính mình.

Thế nhưng con người mà, dù sao cũng chẳng thể mang mặt nạ suốt một đời, cuối cùng vẫn phải đối diện với tâm của chính mình.

Uyển Dư trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cô nhẹ giọng đáp lời: "Cậu trẻ, anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tự mình suy nghĩ thật kĩ"
Hay là, cô cứ dũng cảm một lần, mặc kệ ánh mắt thế gian, một lần yêu oanh oanh liệt liệt.

Trước đây, đúng là cô đã từng gặp phải những tên đàn ông cặn bã, đã từng nghĩ rằng đời này cũng chỉ có những tên tra nam như vậy, thế nhưng cô cũng biết rằng, bản thân không thể chỉ vì một lần bị rắn cắn, mà cả đời sợ sệt dây thừng.

Lục Minh Thành cũng không tiếp tục ép đến, trong đôi mắt của anh ánh lên một trời sủng nịch yêu thương, anh bảo: "Được"
Lần này, cô đã không chọn tiếp tục né tránh, bài xích anh, đây đã là tiến bộ lắm rồi.

Anh tin tưởng, chỉ cần mình thận trọng từng bước một, dụ dỗ cô, rồi cũng sẽ có một ngày, cô trở thành bé ngoan vùi đầu trong lòng anh.

"Uyển Dư, chúng ta đi tản bộ một chút"
Anh và cô lúc này như một đôi nam nữ bình thương yêu nhau vậy, tùy ý dạo bước trong màn đêm.

Trước đây, Lục Minh Thành cũng chẳng muốn làm như chuyện thế này cùng với bất kì người phụ nữ nào, vô vị.

Thế nhưng bây giờ, đi cùng Uyển Dư, anh cảm thầy dù có đi cả thế gian cũng không đủ.

Anh cũng không chờ Uyển Dư từ chối, đã dắt tay cô, đi về phía quán cà phê bên ngoài.


Gió đêm, mát lạnh, thế nhưng lòng bàn tay Uyển Dư lại bị nhiệt độ trên người Lục Minh Thành, hun nóng hừng hực.

Uyển Dư cúi đầu, chăm chú nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, đêm nay, cô không muốn buông tay anh ra, sau này, cũng không bao giờ buông ra nữa.

Trong khi Uyển Dư còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì di động cô đột nhiên vang lên, chỉnh là Hàn Tịnh gọi đến, giọng nói anh ta đầy lo lắng: "Lão đại, xin lỗi, tôi đã không chăm sóc được bảo bối, bảo bối của chúng ta bị bắt cóc rồi!"
Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo thật sự bị người ta bắt cóc, chỉ là, lần này, hai người họ là cam tâm tình nguyện bị người ta bắt cóc.

Người bắt cóc họ, chính là Chiến Mẫn Quân.

Vừa nhận được điện thoại của Hàn Tịnh, Uyển Dư vô cùng sốt ruột, Hàn Tịnh cũng lo lắng đứng ngồi không yên, chỉ sợ lỡ như hai bé con xảy ra chuyện gì đó.

Rất nhanh sau đó, Uyển Dư liền nhận được điện thoại của Diệp Gia Bảo, Diệp Gia Bảo bảo cô không cần phải lo lắng, Chiến Mẫn Quân sẽ không làm gì bé và Diệp Uyển Nghi đâu.

Lục Minh Thành cũng an ủi Uyển Dư, Chiến Mẫn Quân chắc chắn sẽ không làm hại đến hai đứa nhỏ, nhưng cứ nghĩ đến sự tàn nhẫn mà Chiến Mẫn Quân từng làm với Tô Trà Trà, cô vẫn có chút không yên tâm hai bé con.

Mà cái cô người khiến cô càng bận lòng hơn, chính là Tô Trà Trà.

Chiến Mẫn Quân bắt hai đứa nhỏ, rõ ràng là muốn ép Tô Trà Trà xuất hiện trước mặt anh ta, Tô Trà Trà đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương, cô không muốn để cho Tô Trà Trà tiếp tục chịu sự tra tấn của Chiến Mẫn Quân.

Chỉ là có một số việc đã sớm được số mệnh sắp xếp từ trước, cho dù cô có không muốn Tô Trà Trà và Chiến Mẫn Quân không hê còn bất kỳ điều gì liên quan đến nhau, nhưng dẫu là duyên hay là nghiệt, cả hai người bọn họ vẫn không thể hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của đối phương.

Chiến Mẫn Quân cũng không biết bản thân mình làm sao vậy, anh ta chỉ biết anh ta muốn được gặp Tô Trà Trà.

Nếu như cô không muốn gặp anh ta, vậy thì để anh ta ép cô phải xuất hiện.

Anh ta biết rõ Tô Trà Trà vô cùng quan tâm Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, cho nên, anh thừa dịp bảo mẫu mà Hàn Tịnh thuê đang dẫn hai bé con đi dạo, bắt cóc hai đứa.

Chiến Mẫn Quân biết, anh ta bắt cóc hai bé con, chắc chắn Lục Minh Thành sẽ tìm anh ta tính số, nhưng cho dù anh ta có phải đánh một trận với Lục Minh Thành, anh ta cũng phải ép Tô Trà Trà xuất hiện ra trước mặt mình cho bằng được.


Từ sau cái đêm mà anh ta cưỡng bức Tô Trà Trà, cô ấy liền biến mất như đã bốc hơi khỏi thế gian này, anh ta không tìm được Tô Trà Trà, loại cảm giác này khiến anh ta gần như sụp đổ.

Anh ta thầm nhủ với chính mình, anh ta muốn gặp Tô Trà Trà đến vậy, hoàn toàn không phải bởi vì anh ta để ý Tô Trà Trà, mà là bởi vì anh ta hận cô, hận cô giết chết con của anh, anh muốn dạy dỗ cô một trận nên thân! Sau khi Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi bị Chiến Mẫn Quân đưa về biệt thự, Chiến Mẫn Quân liền nhận một cuộc điện thoại, sau đó lên lầu mở họp trực tuyến.

Chiến Mẫn Quân thực sự rất bận rộn, trăm công nghìn việc.

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi không muốn quấy rầy anh ta làm việc, Diệp Uyển Nghi cầm một thanh chocolate, ăn vô cùng ngon lành.

Diệp Gia Bảo thì lấy máy tính xách tay cỡ nhỏ mà nhóc hay mang theo bên người, cùng sư phụ học cách phá giải các loại chương trình.

Đột nhiên, cửa lớn của phòng khách bị đẩy ra, An Ninh hùng hổ xông tới.

Cô ta vẫn cho rằng hai bé con là con của Chiến Mẫn Quân và Tô Trà Trà, nay lại thấy hai đứa nhóc xuất hiện ở biệt thự Bán Sơn, liền hận đến mức nghiến răng.

Đặc biệt là khi nghĩ đến lần trước cô ta bị tên nhóc tinh ranh Diệp Uyển Nghi này hãm hại, khiến hình tượng của cô ta trong lòng Chiến Mẫn Quân bị sụp đổ, cô ta càng căm hận hơn.

Suốt quãng thời gian này, Chiến Mẫn Quân không thèm gọi cho cô ta dù chỉ là một cú điện thoại, tất cả đều là do hai tên quỷ nhỏ đáng ghét này gây nên! "Ai bảo bọn mày đến?"
An Ninh tiến lên một bước, ra vẻ như thể nữ chủ nhân của căn nhà, quát Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.

Lần trước, cô ta thua quá thảm bại, lần này, cô ta nhất định phải phản kích lại mới được!