Diệp Gia Bảo tiếp tục mày mò máy tính, trong mắt Diệp Uyển Nghi thì chỉ có mỗi thanh chocolate, phương pháp tốt nhất để đánh bại kẻ địch, không phải là học cô ta sủa loạn như chó hoang, mà là cứ thế khinh bỉ miệt thị.

Ý thức được việc bản thân bị phớt lờ, An Ninh càng tức giận hơn.

Trước mặt Chiến Mẫn Quân, cô ta có thể đóng vai một người phụ nữ hiền lương thục đức một cách vô cùng hoàn mỹ, nhưng ở trước mặt hai bé con, hiển nhiên cô ta chính là một mụ phù thủy ác độc.

An Ninh đặt canh cá trong tay xuống, canh cá này là do cô ta tự mình xuống bếp nấu cho Chiến Mẫn Quân, vốn dĩ cô ta định dùng món canh cá mình tự nấu này để hòa hoãn mối quan hệ giữa cô ta và Chiến Mẫn Quân.

Nhưng không ngờ rằng, nửa đêm cô ta chạy đến biệt thự Bán sơn, không những không nhìn thấy Chiến Mẫn Quân, mà lại còn gặp hai tên quỷ ranh đáng ghét này nữa! "Trả lời! Đừng có giả câm với tao!"
An Ninh trợn mắt nhìn Diệp Uyển Nghi: "Có phải con tiện nhân Tô Trà Trà kia đúng không? Cô ta muốn lợi dụng bọn mày để tiếp cận anh Mẫn Quân đúng không? Đúng là mẹ nào con nấy mà, một bên thì đê tiện, một bên thì không biết xấu hổi"
"Thím An, thím có thể đừng mở miệng nói chUyển Dược không? Miệng thím thối quá, thối đến mức cháu không có tâm tình ăn chocolate nữa rồi"
Diệp Uyển Nghi ngây thơ chớp mắt với An Ninh, như thể cô nhóc chỉ đang đơn thuần trình bày sự thật rằng miệng An Ninh quá thối mà thôi.


"Mày bảo miệng ai thối cơ?"
Trong lòng An Ninh có chút bất an, miệng cô ta thật sự thối ư? Chiến Mẫn Quân vẫn luôn không muốn chạm vào cô ta, chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì miệng của cô ta thối sao? An Ninh có chút muốn hà hơi để xác định xem rốt cuộc miệng bản thân có thối hay không, nhưng hai tên quỷ con này vẫn còn đang đứng trước mặt cô ta, cô ta không muốn làm ra động tác hạ thấp giá trị bản thân như thế.

"Thím An, ở nơi này ngoài thím ra, còn có ai là thím An nữa đấy à?"
Diệp Uyển Nghi nhìn An Ninh với ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc, thậm chí còn không nhịn được mà trợn mắt xem thường.

An Ninh bị thái độ phách lối khinh thường này của Diệp Uyển Nghi chọc cho tức giận đến mức gần như phát điên, cô ta gần như dùng hết sức lực của bản thân mới kiềm chế được xúc động muốn đập chết tên quỷ Diệp Uyển Nghi trước mặt mình này.

Cô ta vươn tay, chanh chua chỉ vào mặt Diệp Uyển Nghi uy hiếp: "Tao cảnh cáo mày, sau này mày mà còn dám nói vớ nói vấn, tao sẽ không tha cho mày đâu! Người yêu của anh Mẫn Quân là tao, cho dù con tiện nhân Tô Trà Trà kia có tính kế đủ đường, thì cũng đừng hòng cướp được anh Mẫn Quân khỏi †ay tao!"
Diệp Uyển Nghi sờ sờ nước bọt bẩn trên mặt mình: "Thím An, thím là cái bình phun thuốc đấy à? Cháu không biết cậu chủ Chiến yêu ai, nhưng cháu có thể khẳng định, chú ấy chắc chắn không thích một cái bình phun thuốc đâu!"
Bình phun thuốc? An Ninh tức giận đến mức cả khuôn mặt đều biến dạng, con nhãi ranh này, sao nó lại dám nói cô ta là bình phun thuốc? Không thể nhịn được nữa! An Ninh đang định nói gì đó để cứu vớt chút mặt mũi cho bản thân, thì Diệp Uyển Nghi lại nói tiếp: "Với lại, thím An à, mong thím sau này rửa sạch mồm mình một tí, đừng có hở ra là lại mắng chửi người ta là tiện nhân! Thím không phải cái toilet, nhưng mà sao mồm lại toàn là c*t thế?"
An Ninh trợn tròn mắt, lại còn "mồm toàn là c*t"? Hôm nay cô ta không trừng trị được thằng ranh con này, An Ninh cô ta sẽ bò từ nơi này ra ngoài! Nghĩ đến việc lần trước Diệp Uyển Nghi hãm hại cô ta trước mặt Chiến Mẫn Quân, An Ninh liếc nhìn canh cá đặt trên mặt bàn, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Nói đến việc hãm hại người khác, hai đứa nhãi ranh này sao mà có thể giỏi hơn An Ninh cô ta được cơ chứ? Rốt cuộc thì trong lòng Chiến Mẫn Quân vẫn có cô ta, nếu như cô ta để cho anh thấy được ai đứa nhóc này lòng dạ ác độc, muốn hãm hại cô ta, nhất định anh sẽ đuổi hai tên ranh con này ra khỏi biệt thự bán sơn! Nghĩ như vậy, An Ninh cười đắc ý, cầm cặp lồng giữ ấm lên.

Cô ta mở hé nắp cặp lồng giữ ấm ra, cái cặp lông này giữ ấm vô cùng tốt, canh cá vừa nấu xong thì liền đổ vào bên trong, hiện giờ vẫn còn vô cùng nóng hối.

Diệp Uyển Nghi nhìn động tác của An Ninh thì liên biết chắc chắn cô ta có ý đồ không tốt.

Nhóc con cảnh giác nhìn An Ninh: "Thím An, thím định làm cái gì đấy?"
An Ninh cười lạnh: "Mặc dù hiện giờ anh Mẫn Quân rất yêu mẩn hai đứa chúng mày, nhưng nếu anh ấy biết, hai đứa bay đổ canh cá còn nóng lên người tao, bọn mày cảm thấy, liệu anh ấy có còn yêu quý chúng mày nữa không?"
"Tao nói cho chúng mày biết, anh Mẫn Quân là của tao, cứ coi như con tiện nhân Tô Trà Trà kia từng sinh chúng mày, nhưng cô ta cũng đừng mong có thể làm bà Chiến!"
Dứt lời, An Ninh cầm cặp lông giữ ấm, bất ngờ đố hơn nửa canh cá ở bên trong lên mu bàn tay mình.

Sau đó, An Ninh nghẹn ngào gào lên: "Mẫn Quân, cứu em! Bọn nó muốn khiến em bị bỏng chết!"
Đây là canh cá nóng hổi, bị hắt lên người thật sự rất đau, mu bàn tay của An Bình lập tức biến đỏ.


Nhưng An Ninh không hối hận, hoàn toàn không hề hối hận.

Không bỏ được con tép sao có thể bắt được tôm, năm năm trước, cô ta ra tay cũng đủ tàn nhẫn với bản thân, cô ta đến quán bar, uống rượu loạn tình, sau đó mang thai con của một người đàn ông, rồi lại cố ý giả vờ bị ngã cầu thang, vu oan cho Tô Trà Trà hại chết con cô ta, khiến Chiến Mẫn Quân dưới cơn nóng giận, cứ thế mà tống Tô Trà Trà vào ngục giam.

Hiện giờ, cô ta lại lặp lại chiêu cũ, mặc dù không thể khiến Chiến Mẫn Quân cũng tổng hai thằng ranh con này vào tù, nhưng mà ít nhất thì cũng sẽ đánh cho một trận! Nghĩ như vậy, cô ta càng nhập diễn hơn: "Đau quá! Anh Mẫn Quân, cứu em, mau cứu em! Bọn nó muốn giết em! Anh Mẫn Quân, em đau quá! "
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi liếc nhau, kỹ thuật diễn của bà thím An này sao mà tệ hại thế.

Nếu là những đứa trẻ bình thường khác, đối mặt với chuyện như này, chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi đến chết khiếp, nhưng Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi lại hoàn toàn không hề có chút sợ hãi nào.

Bọn chúng chỉ thâm cảm thán trong này, bà thím An này đổi xử với bản thân cũng đúng thật là ít có ác, đúng là kẻ có khuynh hướng tự ngược mà! Diệp Uyển Nghi là đứa không giấu được suy nghĩ trong lòng, cô nhóc không nhịn được nói với An Ninh: "Thím An à, sao mà thím lại thích tự ngược đãi bản thân thế? Có phải lúc thím tự ngược đãi bản thân, sẽ cảm thấy vô cùng kích thích đúng không?"
Kích thích cái shit! Cô ta sắp đau chết đi được đây này! An Ninh cố kìm nén xúc động muốn phun ra một ngụm máu tươi, tiếp tục ra sức kêu gào: "Anh Mẫn Quân, cứu em! Em thật sự sắp bị bỏng chết rồi!"
Diệp Uyển Nghi lười nhác nhìn An Ninh tiếp tục diễn kịch, ôi, kỹ thuật diễn này tệ hại quá đi mất, quá đau mắt! Chiến Mẫn Quân đúng lúc vừa kết thúc cuộc họp đi xuống dưới lầu, anh ta cũng nghe thấy tiếng hét chói tai của An Ninh, nhìn thấy dưới đất vãi đầy canh cá, mu bàn tay của An Ninh lại sưng đỏ lên, anh ta vội vàng lao xuống dưới, nắm lấy tay An Ninh hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
An Ninh nhìn thấy Chiến Mẫn Quân, ra vẻ vô cùng uất ức đáng thương, từng giọt nước mắt cá sấu, không kiềm được mà lăn xuống từ khóe mắt cô ta.

"Anh Mẫn Quân, em đau quá!
Bọn nó muốn em bị bỏng chết, đau quá.

.

"
An Ninh cố nức nở mấy lần: "Anh Mẫn Quân, em biết hai đứa không thích em, nhưng mà sao mà hai đứa lại có thể đổ canh cá lên người em như thế được cơ chứ Canh cá này là do em đích thân nấu cho anh, không ngờ rằng! "
An Ninh hơi cúi đầu rơi nước mắt, bả vai không ngừng run run, ôi cái dáng vẻ tội nghiệp ấy, như thể cô ta đã chịu uất ức lớn lắm vậy.

Chiến Mẫn Quân sâm mặt, lạnh giọng hỏi Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi: "Thật sự là hai đứa đổ canh cá vào người An Ninh? Sao hai đứa lại làm như thế?"
An Ninh yếu đuối rúc vào lồng ngực Chiến Mẫn Quân, rõ ràng cô ta đang rất đau, đang rất đáng thương, nhưng vẫn rất hiểu chuyện nói đỡ cho Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi: "Anh Mẫn Quân, anh đừng trách hai đứa! Mặc dù hai đứa đã làm sai, nhưng dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ!"
"Anh Mẫn Quân, hai đứa là con của anh, cho dù chúng có đổi xử với em như thể nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ coi chúng như con mình đẻ ra, anh Mẫn Quân, anh đừng trách hai đứa nó nữa, có được không?"
Diệp Uyển Nghi ngửa mặt lên, đôi mắt tinh ranh kia liếc nhìn An Ninh.


Cái gì? Bà thím An tố tội xong, bây giờ lại bắt đầu giả vờ làm người tốt ư? Nếu bà thím An này đã thích diễn kịch, vậy cô nhóc liên diễn cùng bà thím này! So diễn xuất đúng không, nhóc thích nhất chính là cái này! Diệp Uyển Nghi đáng thương cúi đầu xuống, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Cậu chủ Chiến, cháu xin lỗi, là!
là cháu đã đổ canh cá lên người thím An"
"Thím An, cháu!
cháu sai rồi, sau này cháu không dám đổ canh cá lên người thím nữa, cháu thật sự biết lỗi rồi"
An Ninh sừng sỡ, cô ta hoàn toàn không ngờ tới rằng Diệp Uyển Nghi sẽ chủ động thừa nhận rằng mình đổ canh cá lên người cô ta, chỉ là, cô ta cũng không nghĩ nhiều, nếu như ranh con này đã chủ động nhận sai, chắc hẳn là do vừa nãy bị cô ta dọa cho sợ hãi, như vậy cũng tốt.

An Ninh vừa định tiếp tục ra vẻ nói đỡ cho Diệp Uyển Nghi vài câu, Diệp Uyển Nghi lại khóc sụt sùi nói tiếp: "Cậu chủ Chiến, cháu thật sự đổ canh lên người thím An! Thím An, cháu đã nhận lỗi với cậu chủ Chiến rồi, sau này, thím đừng có đánh cháu nữa có được không?"
An Ninh giật mình trợn mắt, đánh nớ? Cô ta đánh ranh con này lúc nào cơ chứ? Diệp Uyển Nghi so kỹ năng diễn xuất liên nghiện, cả người bắt đầu run rẩy, cô nhóc chớp chớp mắt, một giọt nước mắt long lanh lập tức rơi xuống: "Thím An, thím nói gì đi chứ! Cháu cũng đã thừa nhận với cậu chủ Chiến là cháu đổ canh cá lên người thím rồi, thím cũng đồng ý với cháu sau này đừng có đánh cháu nữa, được không?"
"Dì đánh cháu lúc nào?"
An Ninh không nhịn được mở miệng nói: "Rõ ràng là cháu đổ canh cá vào người dì, lại còn uy hiếp dì rời khỏi anh Mẫn Quân cơ mài"
"Thím An, cháu là một đứa bé, sao cháu dám uy hiếp gì cơ chứ!"
Diệp Uyển Nghi sợ sệt nhìn An Ninh: "Hơn nữa, cặp lồng này to như thế, nặng như thế, cháu xách còn chẳng xách lên được, sao có thể đổ vào người dì được cơ chứ?"
Nói xong câu này, Diệp Uyển Nghi vội vàng che miệng: "Cháu xin lỗi, thím An, cháu không cẩn thận nói lỡ miệng, cháu thật sự không cố tình nói sự thật cho cậu chủ Chiến biết đâu, thím đừng có đánh cháu có được không? Thím cũng đừng anh trai cháu nữa, có được không?"
Thấy em gái mình như thể bị ảnh hậu nhập hồn, khóe miệng Diệp Gia Bảo không nhịn được mà run rẩy, nhưng cậu nhóc vân rất phối hợp nói: "Thím An, vừa rồi thím hung dữ quá, thím đừng có đánh cháu được không?"
Diệp Gia Bảo không quen giả vờ yếu đuối, nói xong câu này, bản thân Diệp Gia Bảo cũng cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói.

Chỉ là, cho dù có bị ghê tởm chết đi chăng nữa, vì dì Trà, tối hôm nay, cậu nhóc cũng nhất định phải giả vờ yếu đuối sao cho chân thật nhất.

An Ninh tức giận đến mức muốn giơ chân: "Cháu đang nói vớ vẩn gì thế! Dì đánh cháu lúc nào cơ chứt"
Sau đó cô ta quay sang ôm lấy cánh tay của Chiến Mẫn Quân: "Anh Mẫn Quân, anh không được tin lời hai đứa nói láo, em thật sự không hề đánh bọn chúng! Anh nhìn tay em xem, bị bọn nó làm bỏng thành như thể này rồi! Anh Mẫn Quân, anh cũng biết, em sợ đau nhất cơ mà, sao em lại có thể tự đố canh cá lên tay mình được cơ chứ! Anh Mẫn Quân, anh không thể bị hai đứa nó lừa được!"