Ngô Hiểu Hùng trước nay đều sợ cha Ngô, anh ta mặc dù không can tâm nhưng cũng buông Triệu Na ra, Triệu Na thở hổn hển, đối mặt với đôi mắt điên cuồng đỏ tươi của Ngô Hiểu Hùng khiến trong lòng cô ta hoảng sợ, chỉ sợ Ngô Hiểu Hùng sẽ không dễ gì buông tha cho cô ta.

Người hầu trong nhà vội vàng chạy tới: "Lão gia, không hay rồi, Lục thiếu qua đến rồi!"
Nghe thấy lời của người hầu, sắc mặt của bọn người Ngô Hiểu Hùng thay đổi đáng kể.

Có thể là vừa nãy do bị ngã xuống một chút nên thân thể Uyển Dư trong lúc này không còn nóng nữa, không bị ngọn lửa tra tấn khiến Uyển Dư giả khá giống bộ dạng xác chết.

"Cha, Lục thiếu đến rồi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?"
Ánh mắt Ngô Hiểu Hùng và Ngô Hiểu Minh đều hoảng sợ, thủ đoạn của Lục Minh Thành tàn nhẫn đến đâu bọn họ đều đã nghe qua, hai người bọn họ nhìn nhau, cùng lúc đều trừng mắt đầy hận ý nhìn Triệu Na.

Đối mặt với ánh mắt dữ tợn của cả Ngô Hiểu Hùng và Ngô Hiểu Minh khiến nỗi khao khát trả thù trong lòng Triệu Na từ từ tan biến, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi khôn nguôi.


Cha Ngô bây giờ cũng không biết nên làm thế nào, ông ta chưa nghĩ kịp ra một phương án toàn diện nào cả thì Lục Minh Thành đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trong đêm gió, khí chất cao quý của Lục Minh Thành không hề giảm đi, nhưng sự lạnh lẽo trên người anh lại khiến cho người khác kinh hãi đến đáng sợ.

Cha Ngô liếc nhìn "thi thể"
đang nằm trên mặt đất, rõ ràng đang trong một đêm lạnh vậy mà ông ta lại toát cả mồ hôi hột.

"Lục thiếu, Diệp tiểu thư cô ấy!
cô ấy! "
Từ "chết"kia, cha Ngô thế nào cũng không nói ra được.

Ông ta chỉ có thể run rẩy lôi điện thoại ra: "Lục thiếu, tôi bây giờ sẽ gọi điện xe cấp cứu ngay!"
Lúc này, Lục Minh Thành cũng nhìn thấy Uyển Dư đang nằm bất động trên đất, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy không khỏi đầy đau khổ.

Anh vừa định đi lên ôm lấy Uyển Dư thì bị Ngô Hiểu Minh giơ tay ngăn lại, Ngô Hiểu Minh lắp bắp mở miệng: "Lục thiếu, anh!
anh vẫn nên đừng động vào cô ấy, cô ấy!
cô ấy! "
Đối diện với ảnh mắt lạnh lẽo của Lục Minh Thành khiến Ngô Hiểu Minh sợ đến mức trực tiếp quy xuống đất.

"Lục thiếu, Diệp tiểu thư cô ấy!
cô ấy đã chết rồi!"
Ngô Hiểu Hùng cùng bị dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi, anh ta duỗi tay chỉ vào Triệu Na đang đứng bên cạnh: "Đều là cô ta! Chính là người phụ nữ não tàn này, cô ta đã hại hết Diệp tiểu thư!"
"Đúng vậy, chính là người đàn bà thối này hại chết Diệp tiểu thư!"

Ngô Hiểu Minh cũng duỗi tay chỉ vào Triệu Na, vô cùng nghiêm túc nói.

"Ngô Hiểu Minh, anh đang nói nhăn nói cuội cái gì vậy! Uyển Dư nhảy lầu thì liên quan gì đến tôi chứ! Rõ ràng là hai anh em cái người không có liêm sỉ, muốn chiếm tiện nghi của cô ta!"
Ngô Hiểu Minh, Ngô Hiểu Hùng còn cả Triệu Na còn nói thêm gì đó, nhưng Lục Minh Thành đều không nghe lọt được.

Bây giờ, đại não của anh đã bị lấp đầy bởi một câu.

Uyển Dư chết rồi! Uyển Dư đã chết rồi! Chiêu này, lúc cô tạm biệt với anh cô vẫn còn bộ dạng vui vẻ hoạt bát, cô còn tỏ tình với anh nữa, cô nói, cô thích anh.

Anh quay người hôn cô say đắm, anh có thể cảm nhận rõ ràng trái tim cô đang đập điên cuồng, người con gái mà anh nâng niu trong tay, sao có thể nói đi là đi mất? "Uyển Dư! "
Lục Minh Thành nhẹ nhàng gọi tên Uyển Dư, giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại mang nỗi hiu quạnh vô biên, nghe thấy thôi cũng khiến trong lòng Uyển Dư đau đớn.

Uyển Dư nhìn thấy người nhà Ngô gia rất sợ cô chết, cô lại ở Ngô gia suýt chút nữa đã chịu tổn thất lớn, cô vốn đĩ còn muốn tiếp tục giả chết để hù dọa người nhà Ngô gia một chút, nhưng khi nghe thấy giọng nói đây bất lực của Lục Minh Thành khiến cô đột nhiên không muốn giả chết nữa rồi.

Hành hạ những người làm hại cô chính là báo ứng của bọn họ, nhưng với người mà cô yêu sâu đậm, cô sao có thể nhẫn tâm lại hại chứ! "Uyển Dư, đừng rời xa anh!"
Lục Minh Thành không biết được cảm giác bây giờ của chính mình rốt cuộc là gì, anh chỉ cảm thấy lông ngực của mình trống rỗng.

Anh dùng lực ấn vào lông ngực bản thân, nhưng cái loại cảm giác thống khổ ấy vẫn tiếp tục không hề suy giảm, dường như, chỉ cần anh đi cùng cô thì lòng anh mới sẽ không còn đau nữa.

Lục Minh Thành đi lên một bước, anh giơ tay ôm Uyển Dư vào lòng, dù sống hay chết thì anh cũng sẽ không buông tay Uyển Dư.

"Uyển Dư, anh sẽ không để em rời xa anh"
"Cậu trẻ, em sẽ không rời xa anh đâu"

Giọng nói của Uyển Dư đột nhiên vang lên trong không trung, Ngô Hiểu Hùng cùng Ngô Hiểu Minh nghe được đều dựng cả tóc gáy.

` Đây!
là xác chết sống lại? Ngô Hiểu Hùng và Ngô Hiểu Minh liếc nhìn nhau, bọn họ đều bất giác lùi lại một bước, nhìn thấy Lục Minh Thành vẫn đang ôm chặt Uyển Dư trong tay, đối với người đàn ông cao quý nhất của Hải Thành này, ngoài sự sợ hãi anh, bọn họ cũng tăng thêm một phần sùng bái không thể diễn tả được.

Lục thiếu không hổ danh là Lục thiếu, quá mạnh mẽ rôi, đến cả thây ma cũng dám ôm! Ngô Hiểu Minh mặc dù rất ngưỡng mộ dũng khí dám ôm thây ma của Lục Minh Thành, nhưng trên tinh thần nhân đạo anh ta vẫn muốn nhắc nhở Lục Minh Thành một câu: "Lục thiếu, nhanh chạy đi! Thây ma! Thây ma có thể ăn thịt người đó!"
Cha Ngô lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm nay, làm gì một chút chuyện thế này cũng nhìn không ra chứ, đây làm gì phải thây ma! Vị Diệp tiểu thư này căn bản không có chết! Không ngờ đến ông ta vừa nãy lại bị Diệp tiểu thư lừa được! Nghĩ đến việc vừa rôi cô suýt chút nữa đã bị Ngô Hiểu Hùng ức hiếp, bây giờ nhìn thấy bộ dạng sợ hãi Ngô Hiểu Hùng lúc này khiến Uyển Dư đột nhiên sinh ra chán ghét.

"Ừm, thây ma đây, tôi sẽ ăn anh trước!"
"Aaa a a!!"
Ngô Hiểu Hùng bị dọa hét loạn lên, anh ta bắt lấy tay Ngô Hiểu Minh điên cuồng chạy vào phòng khách.

Được rồi, nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng của Ngô Hiểu Hùng và Ngô Hiểu Minh, trong lòng Uyển Dư rất thoải mái nha, ừm, phỏng chừng cậu trẻ còn sẽ hành hạ bọn họ thêm nữa.

Uyển Dư dán chặt vào vòng tay Lục Minh Thành, ừm, ngọn núi cô dựa vào, hậu thuẫn của cô tới rồi, trong lòng cô bây giờ cái gì cũng không sợ nữa.

Chỉ là nghĩ đến Diệp Thanh Viên khiến trong lòng Uyển Dư vẫn còn một chút lo lắng không yên, dường như hiểu được lòng nhau, Lục Minh Thành ôm chặt lấy Uyển Dư: "Uyển Dư, Quý Ngôn tìm thấy Diệp Thanh Viên rồi!"
Tìm thấy Tiểu Viên rồi! Khóe môi Uyển Dư không khỏi nhếch lên, tìm thấy Tiểu Viên rồi, thực tốt quá rồi, sau này cô sẽ không bị lão già khốn nạn Diệp Thịnh uy hiếp nữa! Cũng thực sự buôn cười, Diệp Thịnh vậy mà lại lựa cho cô loại chông mắc phải bệnh đó, có người cha nào lại đem con gái của mình gả cho loại đàn ông đó chứ! Cô cũng thực sự may mắn mới gặp được người cha ruột tốt như Diệp Thịnh! Có điều, những điều này không quan trọng nữa, cô có cậu trẻ, có hai đứa nhỏ, còn có Trà Trà và Tiểu Viên, trong cuộc đời của cô còn có biết bao nhiêu sự ấm áp đang tồn tại, cái người cha ruột đó ông cha chẳng là gì cả.