Uyển Dư vươn cánh tay nhỏ, bất ngờ ôm chặt eo Lục Minh Thành.

Có chút thịt nha, buổi chiêu mới gặp cậu trẻ thôi, cô phát hiện được chính mình bây giờ đã rất nhớ rất nhớ anh rồi.

Càng thích anh.

Uyển Dư còn muốn cảm nhận một chút ấm áp trong vòng tay Lục Minh Thành thì giọng nói ba phần quở trách, bảy trách khàn khàn của Lục Minh Thành vang lên trên đầu cô: "Uyển Dư, sau này nếu em còn dám giả chết, anh sẽ đánh gãy chân em!"
Uyển Dư lén lút lè lưỡi, cậu trẻ thật ác độc, vừa mới bảo toàn tính mạng, chẳng lẽ không phải nên ôm một cái nông cháy sao? Còn định đánh gãy chân cái gì đó, thực quá tàn nhẫn rồi! Triệu Na nhìn thấy Uyển Dư vậy mà vẫn chưa chết, còn tình cảm thắm thiết với Lục Minh Thành khiến cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta tiến lên một bước nói từng câu từng chữ: "Lục thiếu, nếu như tôi là anh, tôi nhất định sẽ không chạm vào Uyển Dư dù là một chút! Uyển Dư đã lên giường cùng với đại ca tôi Ngô Hiểu Hùng rồi, Ngô Hiểu Hùng bị AIDS, chỉ sợ bây giờ Uyển Dư cũng đã nhiễm bệnh đó rồi!"

Nói xong, Triệu Na đều có chút khâm phục chỉ số thông minh của bản thân.

Con người trong xã hội bây giờ ai mà chẳng muốn khỏe mạnh để sống lâu trăm tuổi chứ! Nhất là đối với người đàn ông kiêu hãnh như Lục Minh Thành, ít nhiều thì anh vẫn rất sạch sẽ! Nếu như anh nghĩ Uyển Dư đã bị loại người như Ngô Hiểu Hùng chạm vào, nhất định anh sẽ xem Uyển Dư như rác rưởi mà thôi.

Không ngờ đến, sau khi nghe được lời cô ta nói, người giống như thích sạch sẽ như Lục Minh Thành lại không chỉ vứt Uyển Dư ra như rác rưởi, mà anh còn ôm Uyển Dư chặt hơn một chút.

Trên người Uyển Dư dính toàn là bùn đất bẩn thỉu, nhưng Lục Minh Thành lại không hề có chút chán ghét, anh cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên mặt Uyển Dư, bộ dạng ôn nhu thế này, có chỗ nào giống với Diêm Vương sống đáng sợ ở Hải Thành nữa chứ! Phản ứng của Lục Minh Thành rõ ràng là không theo lẽ thường! Triệu Na gấp gáp đến dậm chân, cô ta xấc xược tiếp tục nói: "Lục thiếu, anh có nghe tôi nói gì không vậy! Mọi người ở đây ai cũng biết căn bệnh của Ngô Hiểu Hùng, Uyển Dư cũng đã lên giường với Ngô Hiểu Hùng rồi, cô ta bây giờ nhất định đã mắc bệnh! Anh không thể để Uyển Dư hại bản thân được!"
Nghe lời nói của Triệu Na, Ngô Hiểu Hùng lo lắng đến mức muốn xé toạc miệng của Triệu Na, nhà họ Ngô bọn họ đúng là tám đời xui xẻo mới có loại con dâu như Triệu Na! Vốn dĩ Lục thiếu đã đủ tức giận rồi, cô ta bây giờ lại thêm dâu vào lửa, Lục thiếu mà nguyện ý bỏ qua cho Ngô gia mới lạ! "Triệu Na, cô câm miệng cho ta!"
Đang đứng trước mặt Lục Minh Thành, cha Ngô cũng không thể động tay với Triệu Na, ông ta chỉ có thể lạnh lùng cảnh cáo.

"Cha, con không có nói sai! Uyển Dư đã lên giường với đại ca rồi, cô ta nhất định đã mắc bệnh! Con không thể để Uyển Dư hại Lục thiếu đến thảm được! Lục thiếu, lời của tôi nói đều là thật lòng muốn tốt cho anh"
Cha Ngô muốn nói giúp Ngô Hiểu Hùng vài câu, nhưng ông ta cũng không biết nên nói thế nào mới phải, dù sao thì tối hôm nay, Uyển Dư vẫn luôn ở trong phòng với Ngô Hiểu Hùng, giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã làm chuyện gì, ông ta cũng không hề biết.

Giọng nói của Triệu Na vẫn tiếp tục: "Lục thiếu, anh phải tin tôi, anh bây giờ tốt nhất nên đưa Uyển Dư đi bệnh viện kiểm tra xem cô ta có mắc bệnh đó hay không! Lục thiếu, tôi thực sự lo lắng anh sẽ bị Uyển Dư lây bệnh mất!"
"Cút!"
Lục Minh Thành nhìn Triệu Na như nhìn một người não tàn, sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến Triệu An im lặng trong phút chốc.

Theo quan điểm của Lục Minh Thành, Triệu Na này không phải là não tàn sao! Nếu như Uyển Dư thực sự ngoan ngoãn để Ngô Hiểu Hùng muốn làm gì thì làm, thì cô mắc gì phải đi nhảy lâu! Không biết có phải là do ảo giác của Triệu Na không, nhưng khoảnh khắc đó, cô ta cảm nhận được cơ thể Lục Minh Thành có luồng sát khí, như thể chỉ cần một cái búng tay của anh có thể khiến thế giới máu chảy thành sông.

Đặc biệt là ánh mắt vừa rồi của Lục Minh Thành, Triệu Na chỉ cảm nhận được ánh mắt đó giống như đôi tay vô hình đang hung hăng bóp chặt cổ cô ta, khiến cô ta không thể thở được.


Triệu Na đương nhiên sẽ không can tâm mà cút đi như vậy, nhưng lúc này cô ta lại càng sợ Lục Minh Thành hơn, cô ta không can tâm trừng mắt liếc nhìn Uyển Dư, rồi nhanh chóng bước ra phòng khách.

"Cậu trẻ, em không có cho Ngô Hiểu Hùng động vào em.

"
Uyển Dư không muốn Lục Minh Thành hiểu lầm cô, bèn nhỏ giọng nói.

Ngô Hiếu Hùng nhiều nhất cũng là chạm vào tay cô, sự động chạm này không thể nhiễm bệnh đó được.

Thực ra, Uyển Dư cũng có chút căng thẳng, cô là bác sĩ, trong lòng cô thì mọi bệnh nhân đều được đối xử công bằng, nhưng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người có cái nhìn ác ý về những người mắc loại bệnh đó, thậm chí là xa lánh như rắn rết, cô thực sự rất sợ cậu trẻ sẽ nghi ngờ cô cũng mắc căn bệnh này, rồi anh sẽ xa lánh cô.

Không phải có câu nói, thà giết cả trăm còn hơn bỏ sót một sao, người như cậu trẻ sao có thể lấy sự khỏe mạnh của bản thân ra mạo hiểm chứ! Lục Minh Thành không lên tiếng, anh chỉ dùng ánh mắt mờ nhạt quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, thấy anh không lên tiếng càng khiến trong lòng Uyển Dư thêm lo lắng một chút, cậu trẻ không lẽ thực sự không tin cô sao? Giây tiếp theo, Lục Minh Thành đột nhiên cuối mặt xuống, hôn thật sâu vào môi Uyển Dư.

Hòa quyện vào nhau, đó là hương vị sâu sắc và trìu mến nhất.

Lông ngực Uyển Dư mềm mại run rẩy, cậu trẻ tin cô.

Loại bệnh đó cũng có thể lây qua bằng đường nước bọt, hai mắt Uyển Dư ấm áp, cậu trẻ hôn cô mãnh liệt thế này có thể chứng tỏ được anh tin cô trong sạch.


Hoặc có thể nói, cho dù cô có khả năng mắc phải căn bệnh đó, thì anh cũng không chán ghét cô.

Trên tay Uyển Dư cũng đầy bùn đất, nhưng lúc này, cô không thể không vươn tay ra ôm chặt lấy cổ của Lục Minh Thành.

Trên thế giới này, sẽ luôn có một người khiến bạn quên mất ngày tháng năm, trời đất vạn vật so với anh ấy dường như chẳng có giá trị gì, sẽ khiến bạn chỉ muốn nắm thật chặt tay anh ấy, cùng anh ấy tay trong tay đến già.

Uyển Dư nhắm chặt mắt lại khiến nước mắt cũng rơi xuống giữa môi răng của hai người, cô dùng hết sức lực nghiêm túc đáp trả lại nụ hôn của Lục Minh Thành, mang theo sự thừa nhận.

Cái gì mà ánh nhìn của trần tục, cái gì mà lời đàm tiếu gì đó, cô đều không muốn bận tâm nữa.

Ánh nhìn của người khác làm sao sánh bằng sự ấm áp trong tâm tay.

Cậu trẻ, em sẽ không buông tay anh nữa, trừ khi anh không cân em.

Trong lòng Triệu Na thực ra vẫn còn một tia mong chờ, có lẽ là Lục Minh Thành trước mặt cô ta muốn để một chút mặt mũi cho Uyển Dư, sau khi cô ta rời đi, Lục Minh Thành sẽ bắt đầu chán ghét Uyển Dư thì sao? ` Dù sao thì Uyển Dư cùng với một người đàn ông mắc bệnh đó ở trong cùng một phòng lâu như thế, đối với người đàn ông bình thường, ai có thể nguyện ý chấp nhận cô chứ?.