Trước mặt người khác, Vũ Nguyệt Viên nhìn rất cao quý thanh lịch, giống như đóa hoa lăng tiêu, không thể với tới.

Nhưng lúc trước mặt Lục Minh Thành, cô ta lại giống như đứa bé gái, có thể vô tư cười đùa, còn có thể làm nũng lười nhác.

Cô ta đi đến trước mặt Lục Minh Thành, đặt hộp thức ăn cách nhiệt bên cạnh liên ôm lấy cánh tay Lục Minh Thành: "Anh Cửu, em biết anh nhất định chưa ăn sáng! Em đã làm cho anh bữa sáng anh thích nhất rồi đây, hôm nay chúng ta cùng ăn sáng có được không? Anh Cửu, anh đã lâu không cùng em ăn sáng rồi.

"
Vũ Nguyệt Viên quay mặt lại liên thấy Uyển Dư đang đứng trong phòng khách, cô ta tinh nghịch nháy mắt với Lục Minh Thành: "Anh Cửu, nữ giúp việc anh mời về rất xinh đẹp nha, em cảm thấy có chút nguy hiểm rồi đói"
Uyển Dư: ".

.

"

Nhìn thấy Vũ Nguyệt Viên đang ôm lấy cánh tay Lục Minh Thành khiến trong lòng Uyển Dư chua xót khó chịu, cô trong vô thức không quay đầu lại, thực ra, cô càng sợ câu nói tiếp theo của Lục Minh Thành sẽ khiến cô càng khó chịu.

Vạn nhất anh cũng thuận theo câu nói của Vũ Nguyệt Viên, cô chính là nữ giúp việc anh mời tới, vậy có phải cô sẽ phải hầu hạ anh và Vũ Nguyệt Viên ăn cơm không? Uyển Dư buông nữa mí mặt xuống, không quản nữa, không nhìn thấy là tốt nhất, cô mới không thèm hậu hạ tình địch với chồng cũ của mình đâu, bây giờ cố gắng xem như là bạn của bạn trai ăn cơm vậy! Uyển Dư biết bản thân mình rất muốn trốn chạy ngay lúc này, thực quá mất mặt mà, nhưng đối diện với thực lực tuyệt đối này, cô giống như có thể bị bóp chết.

Lục Minh Thành không chần chừ buông tay Vũ Nguyệt Viên ra, ngay khi Uyển Dư muốn ra ngoài, thì bàn tay to lớn liên kéo chặt tay cô lại.

"Cô ấy không phải là nữ giúp việc tôi mời tới, cô ấy là vợ tôi!"
Bỏ qua sự kinh nhạc và sự đau khổ trên mặt Vũ Nguyệt Viên, Lục Minh Thành tiếp tục nói: "Còn nữa Vũ Nguyệt Viên, tôi trước nay chưa thể thừa nhận qua cô là vị hôn phu của tôi.

"
"Anh Cửu, anh! "
Vũ Nguyệt Viên không dám tin nhìn Lục Minh Thành: "Anh Cửu, anh có phải vẫn còn đang giận em không? Em biết, năm năm trước em không nên rời đi không lời từ biệt, nhưng em lúc đó thực sự gặp phải chuyện rất quan trọng.

Anh Cửu, anh đừng giận em nữa có được không?"
Người phụ nữ như Vũ Nguyệt Viên cho dù có rơi lệ cũng đều tỏa sáng lấp lánh, cô ta dù có cau mày cũng mang theo vẻ cao quý không nói được, nhìn khiến người khác cảm thấy rất đáng thương.

"Anh Cửu, em xin lỗi anh mà, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?"
Nghe thấy lời nói của Vũ Nguyệt Viên, đại não Uyển Dư liên hiện lên giai đoạn tình yêu sâu đậm bị chia cắt, có lẽ năm năm trước Lục Minh Thành đã bị Vũ Nguyệt Viên vứt bỏ, Lục Minh Thành vì yêu sinh hận nên bây giờ mới lạnh lùng với Vũ Nguyệt Viên.

Vừa nãy Lục Minh Thành nắm lấy tay cô, nói cô là vợ của anh, thuận tiện phủ nhận đi danh phận vị hôn phu của Vũ Nguyệt Viên, điều này khiến cô rất vui, nhưng bây giờ nghe thấy lời của Vũ Nguyệt Viên, Uyển Dư trong phút chốc cảm thấy bản thân giống như công cụ để Lục Minh Thành làm đả kích Vũ Nguyệt Viên vậy.

Uyển Dư không muốn khiến bản thân mình tự nghĩ thảm như vậy, nhưng Vũ Nguyệt Viên lại quá đẹp, quá cao quý, người phụ nữ xinh đẹp như này thì làm gì có người đàn ông nào có thể từ chối cô ta.

"Bắt đầu lại từ đầu?"
Nghe lời Lục Minh Thành, ngón tay Uyển Dư bất giác run lên, cô vô thức muốn buông tay Lục Minh Thành ra, nhưng Lục Minh Thành càng ra sức nắm chặt tay cô.

"Vũ Nguyệt Viên, nếu như tôi nhớ không lâm, chúng ta trước đây không hề có bắt đầu qua, thì sao có thể bắt đầu lại từ đầu?"
Bị Lục Minh Thành không một chút nế tình nói lại khiến sắc mặt Vũ Nguyệt Viên bất giác rất khó xem, nhưng cho dù ánh mắt cô ta có xuất hiện tia bối rối thì vẻ đẹp của Vũ Nguyệt Viên vẫn không hê giảm xuống.


"Anh Cửu, anh vẫn còn đang giận em?"
Vũ Nguyệt Viên thở dài: "Anh Cửu, em thật sự biết sai rồi, em xin lỗi anh mà, anh đừng tính toán với em nữa có được không?"
"Vũ Nguyệt Viên, cô nghĩ nhiều rồi, tôi không hề giận cô.

"
Trong lòng trong để tâm thì làm sao có thể tức giận! Anh còn không nhớ Vũ Nguyệt Viên đi Châu Âu lúc nào nữa, ở đâu có đi không từ biệt gì chứ? Nghe Lục Minh Thành nói như vậy khiến Vũ Nguyệt Viên càng thêm cảm thấy anh đang tức giận, cô ta chân thành nói với anh: "Anh Cửu, em biết anh nói lời này là muốn cố ý chọc giận em.

Năm năm trước em về Châu Âu là vì nhà em có có chuyện, quan trọng hơn là em muốn anh không nỡ mà chú ý đến em.

"
"Anh Cửu, anh đừng giận nữa mà, anh đối với em lạnh lùng như vậy em thực sự rất khó chịu.

Anh Cửu, việc anh từng nhận lời với em, em trước nay chưa hề quên, lần này em về thực sự là vì anh.

Em giữ lời hứa vê nước, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh"
"Anh Cửu, đừng cố ý làm em tức giận có được không? Anh có biết lúc em nhận những tin nhắn đó của anh, em thực sự rất khó chịu.

Bây giờ, anh còn cố ý tìm một người phụ nữ chọc giận em, anh đây là muốn trừng phạt tim em sao?"
Cố ý tìm một người phụ nữ đến chọc giận cô ta!
Bàn tay Uyển Dư càng run rẩy, cô thực sự là công cụ giúp cậu trẻ đả kích Vũ Nguyệt Viên.

Khó chịu quá.

Uyển Dư ấn mạnh lồng ngực của mình, cô có một loại cảm giác thở không thông.

Trong vô thức, cô hình như đã rơi vào cái bẫy ôn nhu mà Lục Minh Thành giăng ra, giống như bị quỷ ám khiến cô không thể thoát được.


"Vũ Nguyệt Viên, đừng làm loạn, tôi sẽ không đính hôn cùng cô, càng không bao giờ cưới cô.

"
Lục Minh Thành trước nay không thích giải thích nhiều lời với người khác, anh cau mày: "Vũ Nguyệt Viên, cô đi về đi, việc đính hôn, tôi sẽ thông báo mẹ cho hủy hôn.

"
"Anh Cửu, em! "
"Quý Ngôn, anh tiễn Vũ Nguyệt Viên trở về đi.

"
Quý Ngôn vừa muốn xuống ăn cơm liên bị Lục Minh Thành bắt lại, nhiệm vụ vinh quang đầy gian khổ này, đương nhiên sẽ đổ lên đầu anh ta.

Vẻ mặt Quý Ngôn đầy ấm ức, anh ta còn chưa được ăn cơm nữa đó, Lục Cửu thực sự thực sự có người khác giới liên mất hết tình người! Không đúng, trong lòng Lục Cửu đến cả người khác giới cũng không có, trong lòng anh chỉ có mình Cửu tẩu thôi! Mặc dù vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Quý Ngôn cũng lấy chìa khóa xe đưa Vũ Nguyệt Viên ra ngoài.

Sắc mặt Cửu tẩu nhìn có vẻ không tốt lắm, nếu như Vũ Nguyệt Viên còn tiếp tục nói ở đây nữa, chỉ sợ Lục Cửu lại lần nữa độc thân mất, vì hạnh phúc nữa đời sau này của Lục Cửu, anh ta chỉ có thể hy sinh một chút.

Vũ Nguyệt Viên sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng đem tới cho Lục Minh Thành, cô ta đương nhiên sẽ không can tâm rời khỏi như vậy.

Nhưng quen biết suốt bao nhiêu năm qua, cô ta cũng biết rõ tính cách của Lục Minh Thành, anh ghét nhất chính là loại phụ nữ dây dưa, cô ta không thể biến thành loại phụ nữ anh ghét nhất được.

Dù sao thì cô ta cũng là con dâu duy nhất được Lục gia nhận định, không cần biết bên ngoài có bao nhiêu hoa lá cỏ cây, bọn họ cũng sẽ không thể nào bước chân được vào cửa Lục gia, cô ta cũng không cần quá lo lắng!.