Hơn nữa, đối với một người phụ nữ mới quen biết, cô ta không tin có thể bằng tình cảm thanh mai trúc mã của cô ta và Lục Minh Thành, rồi có một ngày Lục Minh Thành sẽ hiểu ra ai mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh.

Nghĩ như thế, Vũ Nguyệt Viên liên trìu mến nhìn Lục Minh Thành, sau đó nhã nhặn quay người đi ra ngoài phòng khách.

Ngay khi Vũ Nguyệt Viên rời đi, Uyển Dư cũng liền rút mạnh tay khỏi tay Lục Minh Thành.

"Cậu trẻ, sao anh không tự mình đi tiễn vị hôn phu của mình?"
Trong giọng nói của Uyển Dư rõ ràng mang theo ý tứ ghen tuông, Lục Minh Thành tất nhiên không cách nào né tránh được.

Ánh mắt Lục Minh Thành hằn lên nụ cười cưng chiều, anh là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ nhỏ này ghen đó, ừm, rất thú vị.

Được rồi, Uyển Dư thừa nhận lúc nghe những lời nói của Lục Minh Thành, trong lòng cô có sảng khoái một chút, nhưng nhớ đến lời Vũ Nguyệt Viên vừa nói, cô ta trở về là để thực hiện lời hứa làm cô dâu của Lục Minh Thành, điều này khiến trong lòng cô rất chua xót.


Nhất là khi nghĩ đến câu nói vừa rồi của Vũ Nguyệt Viên, cô chính là người mà Lục Minh Thành tìm tới để chọc giận cô ta khiến trong lòng cô chỉ còn lại sự ghen tuông.

Uyển Dư kiêu ngạo quay khuôn mặt nhỏ sang một bên, cô bất mãn khịt mũi vài tiếng, không muốn để ý đến Lục Minh Thành.

Lục Minh Thành giữ khuôn mặt nhỏ của cô, anh quan tâm hỏi: "Khit khịt cái gì? Mũi khó chịu sao?"
Cái gì mà mũi khó chịu chứ! Người đàn ông này giả vờ không biết cũng quá bản lĩnh rôi, thực sự hoàn hảo! Uyển Dư nhếch căm lên, thái độ càng thêm kiêu ngạo một chút, bên tai truyền tới tiếng cười trâm ấm vui tai, giây tiếp theo, cơ thể của cô liên bị Lục Minh Thành đặt ngồi lên chân anh.

"Uyển Dư, em đang ghen à?"
Uyển Dư đỏ mặt, trong tiềm thức cô vặn lại: "Em mới không thèm ghen đâu! Em chỉ là không muốn trở thành công cụ để đi đả kích người khác!"
"Uyển Dư, em không phải là công cụ của ai cả, em là vợ của anh.

"
"Còn nữa, Vũ Nguyệt Viên không phải là người trong lòng anh"
Lục Minh Thành thực sự không giỏi trong việc giải thích đầu đuôi ngọn ngành, nhưng lúc nhìn thấy Uyển Dư vẫn giận quay mặt đi, anh vẫn cam chịu tiếp tục giải thích với cô: "Uyển Dư, anh không có dùng em để đả kích Vũ Nguyệt Viên.

"
"Anh không thích Vũ Nguyệt Viên, từ trước đến nay anh chưa từng ở bên cạnh cô ta, anh cũng không biết tại sao cô ta lại nghĩ anh có tình cảm sâu đậm với cô ta, nhưng anh có thể đảm bảo với em, anh đối với cô ta trước nay đều chưa từng có tình cảm nam nữ"
Uyển Dư cũng không phải là người không biết đạo lý, Lục Minh Thành đã nói hết lời thể này, nếu như cô còn hoài nghi anh thì cô chính là đang việc nhỏ xé ra to.

Mặc dù trong lòng đã tin tưởng Lục Minh Thành nhưng Uyển Dư vẫn hậm hực hỏi một câu: "Nhưng mà, cô ta nói trở về chính là để giữ lời hứa, làm cô dâu của anh?"
Uyển Dư đảo lớn mắt với Lục Minh Thành, điều đó rõ ràng chứng minh được, nếu như anh không muốn Vũ Nguyệt Viên trở thành cô dâu của mình, thì giữa hai người sao có thể có lời hứa như thế! "Ừm, anh và Vũ Nguyệt Viên lúc nhỏ có bái qua thiên địa, có thể là lúc đó, cô ta nghĩ sau này lớn lên sẽ làm cô dâu của anh"
Lục Minh Thành nói sự thật.

Khóe miệng nhỏ của Uyển Dư nhếch cao lên, nhìn xem, bọn họ lúc nhỏ đã bái qua thiên địa rồi, tại sao cô cứ cảm giác chính mình đã thua ngay từ vạch xuất phát chứ? Uyển Dư còn chưa kịp đau buồn việc mình thua từ vạch xuất phát thì cô lại nghe tiếng anh nói nhỏ: "Lúc nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng đã từng bái qua thiên địa với Quy Ngôn"
"Khụ! "
Uyển Dư bất giác cười lớn, được rồi, trong lòng cô ngay lập tức ổn định.


"Uyển Dư! "
Giọng nói Lục Minh Thành đột nhiên trở nên trầm khàn, ánh mắt của anh trong nghiêm túc đến mức khiến nhịp tim Uyển Dư đập mạnh.

Ánh mắt anh sâu đậm nhìn Uyển Dư, từng câu từng chữ như lời thê.

"Uyển Dư, em là người phụ nữ đầu tiên anh yêu, cũng là người phụ nữ cuối cùng anh yêu trong đời này, cả đời này, anh chỉ cần em!"
Uyển Dư cười đến cong mắt, phụ nữ đang yêu đúng là dễ dàng hài lòng, một câu nói tình cảm của đàn ông đều có thể khiến cô vui vẻ mấy ngày.

Cả đời này, anh chỉ cần em.

Câu nói ngọt ngào biết bao! Nghe được câu đó, cô đều tình nguyện sau này sẽ tiếp tục giúp anh giải quyết bằng phương pháp lúc sáng.

Ừm, cho dù có bị Vũ Nguyệt Viên nhầm lẫn là người giúp việc, cô cũng không để tâm nữa.

Uyển Dư không lên tiếng, cô dựa cái đầu nhỏ lên lông ngực Lục Minh Thành, cảm nhận được tiếng tim đập của anh, trong lòng cô trịnh trọng thâm nói.

Cậu trẻ, anh mặc dù không phải là người em yêu đầu tiên trong đời này, nhưng lại là người em yêu nhất, là người em yêu nhất đời đời kiếp kiếp này.

Cậu trẻ, cả đời này, em cũng chỉ cần anh.

Cả đời không thay đổi.

Vào lúc đó, Uyển Dư thực sự nghĩ chỉ cần có tình yêu toàn tâm toàn ý của Lục Minh Thành, thì bọn người Vũ Nguyệt Viên với Diệp Hiểu Khê sẽ không là gì cả.

Cậu trẻ nói, cả đời này của anh chỉ cần cô, đây cũng là lời hứa cả đời, trái tim anh ai cũng không thể cướp đi.

Cho đến khi phát sinh những chuyện sau này, cô mới biết được nhận định ban đầu của mình nực cười đến thế nào.


Nực cười đến mức khiến cô lòng đau như cắt.

Có điều, đây đều là những việc sau này.

Trời đang mưa rất to.

Từ trên mái hiên lóe lên một tia chớp, một bóng đen giống như con báo nhanh nhẹn nhảy vào từ cửa sổ, trong đôi mắt khát máu của hản hiện lên một ngọn lửa giận dữ, dường như có thể giết người bất cứ lúc nào.

Đêm nay, một số người đã định không thể ngủ được.

Diệp Hiểu Khê tắm xong, mang chiếc váy ngủ rộng rãi, cô ta cứ liên tục lướt điện thoại trong tay, nghĩ đến chuyện phát sinh tối qua khiến cô ta không cách nào chợp mắt nổi.

Lục Minh Thành vậy mà lại vì Uyển Dư mà trở mặt với Diệp gial Ngón tay Diệp Hiểu Khê bất giác siết chặt, trong lòng cô ta khó chịu đến mức thở không thông, cô ta trút giận ném điện thoại xuống đất, nhưng sự ngột ngào ở lông ngực vẫn không hề dịu bớt.

Rõ ràng Lục Minh Thành vẫn luôn nghĩ cô ta là người cứu mạng anh vào năm năm trước, tại sao anh lại thích Uyển Dư đến thế Cô ta thật sự không thể nhìn ra nổi Uyển Dư rốt cuộc có chỗ nào tốt mà đáng để Lục Minh Thành nâng niu trong bàn tay! Một kế hoạch hoàn mỹ như thế, chỉ cần Uyển Dư nhiễm phải căn bệnh trên người Ngô Hiểu Minh thì cô ta sẽ chiến thắng hoàn toàn, nhưng đến cuối cùng vẫn là hụt hãng! Diệp Hiểu Khê nằm trên giường nặng nể hô hấp, cảm thấy khó có thể bình tĩnh lại! Đột nhiên, cô ta cảm nhận được cổ mình đau dữ dội, một đôi tay to lớn đang điên cuồng bóp lấy cổ cô ta.

"Diệp Hiểu Khê!"
Giọng nói của Lục Kiêu mang theo sự phẫn nộ đến mức nghiền răng nghiến lợi: "Cô đang chơi đùa tôi có phải không!"
Trong lòng Diệp Hiểu Khê đột nhiên run lên, cô ta biết Lục Kiêu chính là người đàn ông đã ngủ với cô ta đêm đó, trong tay anh ta còn giữ những tấm hình có thể hủy hoại cô hoàn toàn.

"Lục Kiêu, tôi không biết anh đang nói cái gì!".