Tô Trà Trà nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Cô có cảm giác thật thần kì, nơi này, vậy mà lại vô tình có một sinh mệnh nhỏ bé.

Ở trong ngục giam, cô bị người ta ép phá thai.

Lúc ấy, bác sĩ nói rằng, tử cung cô đã bị hư hại nghiêm trọng, không có cách nào mang thai lần nữa.

Thế nhưng không ngờ, vào cái lân bị Chiến Mẫn Quân cưỡng ép, cô lại một lần nữa có con.

Này, là con của cô, thế nhưng trong người đứa nhỏ, cũng có dòng máu của tên ác ma Chiến Mẫn Quân kia.

Cô không nỡ bóp chết sinh mạng nhỏ này, thế nhưng nếu sinh đứa nhỏ ra, cả đời này cô và Chiến Mẫn Quân nhất định sẽ phải dính đến nhau.

Chiến Mẫn Quân đã có An Ninh rồi, bọn họ còn sắp kết hôn với nhau.

Nếu cô sinh con trai của anh ta ra, cô sẽ được gọi là gì? Người thứ ba? Người tình? Hay là gái gọi mà anh ta đã chơi qua? "A Uyến, làm phiền cậu gọi một bác sĩ cho mình, mình muốn phá thai.


"
"Trà Trà, cậu nghĩ cho kĩ đã.

Đứa nhỏ này, dù sao cũng là một mạng người"
Uyển Dư biết rõ Tô Trà Trà muốn trốn chạy khỏi Chiến Mẫn Quân, thế nhưng cô không hi vọng vì chuyện đó mà cô ấy sẽ làm ra một quyết định mà sau này có thể hối hận.

"Đúng vậy, dì Trà Trà, di không muốn em bé, em bé sẽ rất khó chịu"
Diệp Uyển Nghi bước lên trước một bước, cô bé nắm tay Tô Trà Trà, nhẹ giọng nói.

Diệp Uyển Nghi là một đứa nhỏ ma mãnh.

Cô bé chỉ nghe mọi người xung quanh nói rằng, phá thai là một việc rất hại đến thân thể.

Mà cơ thể dì Trà Trà đã rất yếu rồi, cô bé không muốn dì Trà Trà lại sinh bệnh lần nữa.

Diệp Uyển Nghi thấy Tô Trà Trà không nói một lời, cô bé không ngừng cố gắng lắc lư cánh tay của Tô Trà Trà: "Dì Trà Trà, Bồi Bối rất thích em bé nha.

Dì Trà Trà sinh cho con một em trai, em gái gì được không, để Bối Bối chơi với em nha?"
"Dì Trà Trà, dì thật sự không thể bỏ em bé như vậy.

Nếu như mẹ nói không muốn Bối Bối, Bồi Bối nhất định sẽ khóc.

Dì Trà Trà, dì đừng để bác sĩ lấy em bé đi được không?"
Diệp Uyển Nghi cảm giác được mình cô bé không đủ sức thuyết phục, vì vậy cô bé vừa nói chuyện, vừa quay sang nháy mắt với Diệp Gia Bảo, hi vọng Diệp Gia Bảo sẽ giúp cô bé nói chuyện với Tô Trà Trà.

Diệp Gia Bảo vừa nhìn đã hiểu được ý em gái, hơn nữa, cậu cũng không hi vọng Tô Trà Trà đùa giỡn với sức khỏe của mình như vậy.

Cậu tiến lên một bước, cực kì nghiêm túc nói với Tô Trà Trà: "Dì Trà Trà à, đừng để bác sĩ bỏ em bé mà, em bé sẽ đau lắm"
Em bé sẽ đau lãm!
Ngực Tô Trà Trà đột nhiên rất đau, cô không nhịn được mà nghĩ đến đứa nhỏ đã chết thảm của mình.

Đúng vậy, con trai của cô lúc trước đã chết thảm như vậy, là bị người ta dùng kiêm ép nát, thảm như vậy.

Thằng bé đau đến mức nào cơ chứ! Tâm mắt của cô đột nhiên xa vời, trong phảng phất, cô như thấy lại được một mảnh máu thịt vỡ vụn nằm trên đất, đó là máu của con cô!
Lễ nào, cô cũng muốn đứa nhỏ trong bụng này, lại phải chịu nỗi đau kia lần nữa sao? Tô Trà Trà thật sự không đành lòng.


Thế nhưng có thể, cô vẫn phải ra quyết định tàn nhẫn này.

Tô Trà Trà quay mặt sang, không muốn tiếp tục nhìn hai gương mặt đầy trông mong của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nữa.

Cô trầm mặc một lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Bảo Bảo, Bối Bối, dì xin lỗi, dì thật sự không thể giữ đứa nhỏ này"
"A Uyển, giúp mình! "
Quen biết Tô Trà Trà nhiều năm, những nỗi khổ cùng bất đắc đĩ trong lòng cô ấy, khiến Uyển Dư cảm động lây.

Tuy rằng Uyển Dư không muốn Tô Trà Trà tiếp tục chịu tổn thương nữa, thế nhưng cô vẫn chọn nghe theo quyết định của cô ấy.

Bởi vì cô biết, một khi Tô Trà Trà ra quyết định rồi, dù là có phản đối, cô ấy cũng sẽ tìm cách khác để phá đứa nhỏ này.

Đến lúc đó, chỉ sợ Tô Trà Trà lại càng đau hơn nhiều.

Hiện tại, thai nhi của Tô Trà Trà vẫn còn nhỏ, vì vậy cũng đỡ đau lòng hơn rất nhiều.

Vì Tô Trà Trà muốn nhanh chóng phá bỏ đứa nhỏ, nên không bao lâu sau đó, cô được đẩy vào phòng phẫu thuật.

"Mở hai chân ra"
Tô Trà Trà cứng đờ làm theo lời bác sĩ.

Một giọt nước long lanh không tiếng động từ khóe mắt cô lăn xuống.

Con à, mẹ xin lỗi, là mẹ quá nhu nhược!
Lúc Tô Trà Trà được bác sĩ đấy ra khỏi phòng mổ, Chiến Mẫn Quân cũng vừa vặn đi đến.

Nhìn thấy Tô Trà Trà được bác sĩ đẩy ra giữa dòng người, Chiến Mẫn Quân nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.

Gương mặt vốn vô cùng lạnh lẽo tuấn tú của anh, lại càng tàn độc đến mức lạnh như băng.

Anh ta từng bước đi đến, mỗi bước chân dậm trên đất, phảng phất như có mối thù hận long trời lở đất.

Anh ta nhìn Tô Trà Trà, từng câu từng chữ mà gằn lên: "Tô Trà Trà, cô giết chết con của tôi!"
Chiến Mẫn Quân không có gào thét, cũng không phát điên, thậm chí tiếng nói của anh ta còn cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, chính anh ta cũng không thể tin được.

Chỉ là, càng bình tĩnh như vậy, thứ ẩn giấu bên dưới lại càng có thể mang đến sóng to gió lớn, phá hủy cả trời đất.


Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên.

Anh ta giống như một tên nghiện, gương mặt lạnh lẽo đẹp trai trong nháy mắt ngập tràn biểu cảm tức giận điên cuồng.

Đột nhiên, anh ta nâng giọng lên rất cao, sau đó đưa tay, mạnh mẽ siết lấy cổ Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô giết chết con của tôi, cô trả con lại cho tôi!"
Thời điểm biết được Tô Trà Trà mang thai, trong lòng Chiến Mẫn Quân, rõ ràng có một tia mừng rỡ.

Thậm chí anh ta đã nghĩ rằng, chỉ cần Tô Trà Trà ngoan ngoãn sinh đứa nhỏ này ra đời, yên phận ở bên cạnh chờ đợi anh ta, anh ta thậm chí sẽ cân nhắc việc giải trừ hôn ước với An Ninh.

Thế nhưng bây giờ, người phụ nữ không biết điều Tô Trà Trà này, cô ta tự ý giết chết cốt nhục của Chiến Mẫn Quân anh! Cô ta, sao lại có thể độc ác như vậy! Người phụ nữ này, đến tột cùng là có trái tim hay không chứ! Càng nghĩ càng hận, hận đến mức phẫn nộ, đến mức Chiến Mẫn Quân không cách nào không chế sức lực trên tay mình.

Hiện tại, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, chết đi, tất cả chết hết đi! Tất cả chết đi, chết đi để chôn cùng với đứa con vô tội của anh! Thế nhưng, Tô Trà Trà đến cuối cùng vân không có giết đứa nhỏ này.

Vốn dĩ cô cho rằng, cô có thể tàn nhẫn không cho phép đứa bé này được sinh ra.

Thế nhưng đến bước ngoặt cuối, cô vẫn không thể để yên cho các bác sĩ lấy đứa nhỏ từ trong người Cô ra ngoài.

Cô không biết là do mình quá sợ mà kích động hay thế nào, nhưng lúc ở trong phòng phẫu thuật, cả người cô run rẩy đến mức không khống chế nổi.

Cuối cùng, cô phải ngồi hồi lâu mới có thể tỉnh táo, sau đó bác sĩ mới cẩn thận đẩy cô ra ngoài.

Chuyện cô không phá bỏ đứa nhỏ này, cô chắc chắn sẽ không để Chiến Mẫn Quân biết.

Cuối cùng, cô nhếch môi, cười cười rồi gằn giọng: "Đúng vậy đó Chiến Mẫn Quân, là tôi giết con trai anh"
"Anh muốn đến xem đứa nhỏ đó không? Xác của nó, tôi ném vào thùng rác rồi, anh cứ tự nhiên đến đó tìm xeml"
Chiến Mẫn Quân trực tiếp bị Tô Trà Trà chọc cho giận điên lên.