Thùng rác! Người phụ nữ này dám ném con của bọn họ vào thùng rác! Tâm của cô ta, rốt cuộc là làm từ cái gì chứ! Sao cô ta có thể như vậy, ngay cả đứa con ruột của mình cũng có thể tàn nhẫn giết chết! Chiến Mẫn Quân thật sự muốn vặn gãy cổ Tô Trà Trà.

Thế nhưng anh ta nghiến răng, nghiến lợi cả buổi vẫn không nhẫn tâm hạ thủ.

Tô Trà Trà nhẫn tâm như vậy, thật ra là do chính anh không chu đáo.

Anh cảm thấy chuyện này khôi hài thật sự.

Gương mặt Tô Trà Trà đang ngày càng trắng bệch rồi.

Anh vậy mà, vẫn đau lòng vì người phụ nữ tâm địa rắn rết này! Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân đang muốn giết Tô Trà Trà, Uyển Dư và hai đứa nhỏ cũng cuống cuồng.

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đồng thanh, tức giận quát lên: "Người xấu, mau thả dì Trà Trà ral"
Người xấu? Chiến Mẫn Quân càng nghe lại càng thấy buồn cười.

Đến cùng ai mới là người xấu chứ? Người phụ nữ này, Tô Trà Trà này, cô ta giết con trai của anh ta, cô ta mới là người xấu! "Chiến Mẫn Quân, anh mau thả Tô Trà Trà ra!"

Uyển Dư xông đến trước, nỗ lực kéo Chiến Mẫn Quân ra khỏi Tô Trà Trà.

Chiến Mẫn Quân lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô thật sự sợ anh ta giết chết Tô Trà Trà.

"Chiến Mẫn Quân, anh bỏ ra, anh như vậy thì Trà Trà chết mất! Anh mau bỏ Trà Trà ra!"
Uyển Dư vẫn không thể gỡ được tay Chiến Mẫn Quân ra.

Sau đó, Chiến Mẫn Quân dùng sức, một phát ném Uyển Dư văng đi.

Sức mạnh của Chiến Mẫn Quân quá lớn, nếu không phải có Lục Minh Thành đúng lúc đỡ lấy Uyển Dư, cô chắc chắn sẽ té thê thảm.

"Chiến Mẫn Quân, anh bị bệnh thần kinh à! Anh mau thả Trà Trà ral"
Tuy rằng thân thủ Uyển Dư không quá tệ, thế nhưng nếu đem so với Chiến Mẫn Quân, thật sự vân không đáng vào đâu.

Cô chỉ sợ là Tô Trà Trà nghẹt thở chết, vì vậy vội vàng nhìn Lục Minh Thành xin trợ giúp: "Cậu trẻ, phiên anh giúp em cứu Trà Trà! Em không thể để Trà Trà gặp chuyện!"
Vốn là, Lục Minh Thành không muốn nhúng tay vào chuyện của Chiến Mẫn Quân và Tô Trà Trà.

Thế nhưng hiện tại, Tô Trà Trà suýt chút thì đẩy ngã Uyển Dư.

Hơn nữa, Uyển Dư cũng đã tự mở miệng nhờ anh rồi, đương nhiên anh không thể tiếp tục làm ngơ không đếm xỉa đến.

Anh em như tay chân, thế nhưng nếu so tay chân với vợ, thì anh chắc chắn nhất quyết sẽ chọn vợ.

"Mãn Quân, thả Tô Trà Trà ral"
Lục Minh Thành nhìn thấy Chiến Mẫn Quân hoàn toàn không có ý định thả Tô Trà Trà ra, anh nhanh chóng bước lên phía trước, dùng vũ lực bắt Chiến Mẫn Quân thả Tô Trà Trà.

Chiến Mẫn Quân vốn dĩ đang mang một bụng lửa không nơi phát tác.

Hiện tại, Lục Minh Thành đến quản chuyện của anh ta, anh ta cũng không quan tâm Lục Minh Thành đánh nhau giỏi thế nào, lập tức vung tay, tàn nhẫn đấm tới gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành.

"Cậu trẻ, cẩn thận!"
Uyển Dư bị bộ dạng hung hăng của Chiến Mẫn Quân dọa sợ, cô chỉ lo Lục Minh Thành sẽ chịu thiệt thòi.


Thế nhưng, rõ ràng là cô quan tâm quá nên rối loạn, đánh giá thấp khả năng của Lục Minh Thành.

Tốc độ phản ứng của Lục Minh Thành nhanh hơn cả cô, anh lướt người, tránh đòn công kích của Chiến Mẫn Quân.

Chiến Mẫn Quân lúc này đã mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là một người sống, anh ta nhất định phải túm lấy đánh một trận, phát tiết cơn cuồng nộ của chính mình.

Vì vậy, Chiến Mẫn Quân đánh từng cú một, càng ngày lại càng tàn nhẫn, giống như là muốn mạng của Lục Minh Thành.

Lửa giận của Chiến Mẫn Quân đã ngập trời, Lục Minh Thành cũng không khá hơn là bao.

Người phụ nữ của anh ta, người anh ta nâng trong tay chỉ sợ té, ngậm trong miệng chỉ sợ tan.

Vậy mà Chiến Mẫn Quân lại dám đấy cô ấy! Vừa rồi nếu như anh không đỡ cô đúng lúc, cô chắc chắn đã ngã chống với Người phụ nữ của anh, ai muốn bắt nạt là có thể bắt nạt vậy sao? Lục Đình sâm và Chiến Mẫn Quân có thân thủ ngang ngửa nhau, thế nhưng hôm nay vì Chiến Mẫn Quân quá mức tức giận, quyền cước hỗn loạn, nên cuối cùng rơi vào thế bất lợi.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, trên người Chiến Mẫn Quân vương không ít máu, cả Lục Minh Thành cũng vậy, chỉ là khá hơn một chút, nhưng khóe môi cũng đã trúng một đấm của Chiến Mẫn Quân, có chút sưng đỏ.

Nhìn thấy khóe môi Lục Minh Thành bị thương, Uyển Dư thật sự đau lòng mà.

Cô cáu gắt trừng Chiến Mẫn Quân, cậu trẻ đẹp trai như vậy, anh ta lại dám đánh lên mặt của cậu trẻ, đúng thật là loại đáng ghét mà! Được rồi, Uyển Dư đích thật là quá thiên vị người đàn ông của mình rồi, trên mặt Lục Minh Thành chỉ bị thương một chỗ, còn Chiến Mẫn Quân là nhiều chỗ.

Hai đứa nhỏ cũng là chúa tự bênh người mình, đặc biệt là Diệp Uyển Nghi, cô bé tức giận đùng đùng trừng mắt Chiến Mẫn Quân: "Người xấu! Chú bắt nạt ông chú, chú là người xấu!"
Trong lòng Chiến Mẫn Quân vô cùng khó chịu, rõ ràng là anh ta bị Lục Cửu bắt nạt thảm hại hơn nhiều mài Nếu như anh ta và Tô Trà Trà cũng có Tiểu Miên, chắc chắn Tiểu Miên sẽ đừng bên phe anh ta, bênh vực anh ta chứ không nói anh ta là người xấu.

Vừa nghĩ đến việc không có Tiểu Miên kia, lại nghĩ đến Tô Trà Trà vừa mới phá thai, Chiến Mẫn Quân lại lần nữa phẫn nộ đến đau xót.

Anh ta âm trâm, tức giận quét mắt sang nhìn Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô giết chết con của tôi, tôi nhất định bắt cô trả giá !"
Nói dứt lời, anh ta đùng đùng tức giận, rời khỏi bệnh viện.

Uyển Dư không có tâm tình để ý Chiến Mẫn Quân, cô lo âu nhìn Tô Trà Trà: "Trà Trà, cậu sao rồi?"
"A Uyển, mình không sao, cậu yên tâm"
Tô Trà Trà dịu dàng vuốt ve dưới bụng mình.


Uyển Dư nhìn thấy hành động này liền hiểu rõ, Tô Trà Trà cuối cùng cũng không nỡ lòng phá bỏ cái thai kia.

Có điều, như vậy cũng tốt thôi, Chiến Mẫn Quân cho rằng đứa nhỏ kia đã bị Tô Trà Trà phá bỏ, nếu như vậy, cô ấy có thể lặng lẽ sinh đứa nhỏ ấy ra đời.

Chiến Mẫn Quân không phải người, như đứa nhỏ này là người thân của Tô Trà Trà.

Có đứa nhỏ này bầu bạn, bệnh trầm cảm của Tô Trà Trà có khi sẽ tốt lên một chút.

Khi ấy, Uyển Dư nghĩ đến toàn những điều tốt đẹp.

Thế nhưng cô không cách nào ngờ được, thứ đón chào bọn họ ở trước mắt, lại! khốc liệt như vậy.

Dù sao thì, những thứ này để nói sau vậy.

Uyển Dư không muốn tâm tình Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân ảnh hưởng, vì vậy cô siết chặt tay Tô Trà Trà, bảo: "Trà Trà, đừng vì loại người khiến cả ruồi muỗi cũng chán ghét kia mà khó chịu, không đáng.

Trà Trà, cậu sắp trở thành mẹ rồi, cố gắng để bản thân mình thoải mái một chút!"
"Đúng vậy ạ, đì Trà Trà, con mong mỗi ngày của dì đều vui vẻ"
Diệp Uyển Nghi chu môi, làm ra vẻ nghiêm túc: "Dì Trà Trà, người phụ nữ nào mà không phải gặp mấy tên cặn bã chứ! Vì kẻ rác rưởi kia mà lãng phí tình cảm, không đáng giá!"
Tô Trà Trà làm sao cũng không ngờ được, một Diệp Uyển Nghi nhỏ bé lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.

Cô xoa xoa lên cái đầu nhỏ bé của Diệp Uyển Nghi: "Còn bé mà lanh quá hai"
Gương mặt nhỏ bé như đúc cùng một khuôn mẫu với Lục Minh Thành của Diệp Gia Bảo vẫn như một núi băng, thế nhưng trong con ngươi đen bóng ngập tràn quan tâm cùng lo lằng.