Triệu Duật nhìn chằm chằm đôi mày đang nhíu chặt của Tiết Lệnh Vi, cứ như vậy mà ôm nàng, trên mặt không buồn không vui, vẻ đau đớn trên mặt nàng ánh vào mi mắt, đồng thời còn có nỗi sợ hãi dành cho mình.

Lòng y đột nhiên như bị vét sạch không còn một mống.

Tiết Lệnh Vi duỗi tay kéo xiêm y trên vai lại, cái cắn này của Triệu Duật cứ như nàng nợ y cái gì vậy. Nếu biết tiểu nô tài ngày xưa nay lại vong ân phụ nghĩa đối đãi nàng như thế, lúc trước nàng nên ném y cho Thần phi mới đúng!

"Đau không?"

Nghe Triệu Duật hỏi vậy, Tiết Lệnh Vi lắc đầu theo phản xạ: "Không đau."

- -Nàng đau hay không đau chẳng lẽ trong lòng y không rõ sao? Cớ gì còn cố ý hỏi nàng nữa?

Tay Triệu Duật đang đặt lên eo nàng chuyển lên phần vai bị mình cắn mà vuốt ve, ngón cái nhẹ nhàng phủ lên dấu cắn, nhìn Tiết Lệnh Vi như lâm đại địch, lại hỏi một câu: "Thật sự không đau sao?"

"Đau! Đau!" Tiết Lệnh Vi mau chóng nói thật, nàng dự cảm nếu không nói có khi Triệu Duật sẽ nổi cơn điên gì nữa.

Triệu Duật ôn hòa nhếch môi, ngón tay khẽ chỉnh lại vạt áo nàng, "Nhiễm Nhiễm, sao lại sợ ta thế chứ?"

Dừng một chút, Triệu Duật lại nói với nàng: "Đừng sợ ta như vậy."

"Nhưng.. không phải do đại nhân cứ luôn là hù dọa nô gia sao? Nô gia nhát gan, không nắm bắt được tâm tư của đại nhân, bị đại nhân hù dọa nhiều lần đương nhiên sẽ sợ."

Triệu Duật nghe vậy thì cười cười, thấp giọng ôn nhu nói với nàng: "Chỉ cần sau này nàng đừng làmn ta tức giận, ta sẽ không hù nàng nữa."

"Đại nhân nói thật chứ?"

"Đương nhiên là thật." Triệu Duật duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, "Dáng vẻ vừa nhát gan vừa cẩn thận của nàng, làm ta không đành lòng."

Tiết Lệnh Vi nào còn tâm tư quản Triệu Duật không đành lòng thật hay giả không đành lòng? Y là loại chủ nhân âm tình bất định lúc nào cũng có thể sẽ làm chuyện điên rồ, nói thật nàng không nghĩ ra được lúc trước mình sớm chiều ở chung nhiều năm với một kẻ như vậy kiểu gì.

"Sao nô gia biết đại nhân không vui khi nào, vui khi nào chứ?" Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình dù sao cũng phải nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng, vì thế mềm giọng xuống, "Ngài biết Nhiễm Nhiễm mắt nhìn người khá kém, lại không thông minh như Ngọc Như tỷ tỷ, không bằng đại nhân khai ân, trực tiếp nói rõ ràng với Nhiễm Nhiễm, được chứ?"

Giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền vào tai Triệu Duật. Y bỗng nhiên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đại nhân?" Tiết Lệnh Vi thấy y ngẩn người, quơ quơ tay trước mắt y.

Triệu Duật bắt lấy tay nàng, thu hồi suy nghĩ, nói: "Giống như trước kia ấy."

Tuy Tiết Lệnh Vi biết y đang nói về cái gì, nhưng nàng vẫn cố ý hỏi: "Trước kia gì cơ?"

Hai tay Triệu Duật vòng bên hông nàng lại, nâng eo cho nàng: "Tựa như trước kia vậy, quấn quýt ta." Y giương mắt nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, trầm thấp nỉ non: "Được không?"

Vẻ ôn nhu của y làm Tiết Lệnh Vi hoảng thần trong nháy mắt. Cho tới nay, Tiết Lệnh Vi đã thấy nhiều mặt khác nhau của Triệu Duật, dù là trước đây hay hiện tại, ôn nhu hay rét lạnh, nàng cũng không biết đâu mới là y chân chính.

Triệu Duật ngụy trang quá giỏi, y luôn có thể ngụy trang bản thân hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

Nhưng sự ôn nhu trước mắt này, làm nàng không thể từ chối.

Thật ra không riêng gì Triệu Duật, đối với những người nào mềm dịu trước mặt nàng, thông thường Tiết Lệnh Vi đều không thể kháng cự. Huống chi, đây cũng là mục đích nàng muốn đạt được.

Song Tiết Lệnh Vi cũng không muốn bị thua thiệt gì trong tay Triệu Duật nữa: "Nếu đại nhân muốn nô gia giống trước đây, nô gia đương nhiên nguyện ý. Chẳng qua đại nhân cũng phải đối tốt với nô gia như trước."

"Ta sẽ đối tốt với nàng." Triệu Duật nói, "Nhưng, sẽ không giống loại như trước."

"A? Đó.. Là loại nào?" -- Tiết Lệnh Vi sợ Triệu Duật sẽ nói điều gì mà nàng không thể tiếp nhận nổi.

"Nhiễm Nhiễm, giả dối vĩnh viễn không tốt lành bằng sự thật, không phải sao? Chẳng lẽ nàng thích giả đến vậy sao? Giả tốt như vậy sao?"

Tiết Lệnh Vi gượng cười phủ nhận: "Không, giả đâu tốt bằng đại nhân chứ."

- - không! Thật ra nàng thích giả..

Nàng không hiểu một kẻ như Triệu Duật rốt cuộc đang rối rắm cái gì? Thế nhân rối rắm thật giả cũng nhiều, nhưng những cái này rốt cuộc có gì để rối rắm đâu? Xoắn xuýt tới xoắn xuýt đi, cuối cùng vẫn phải nghĩ nên sống thế nào mà?

* * *

Editor: Mi An