Tiết Lệnh Vi nghĩ, nếu Triệu Duật biết suy nghĩ thật sự trong lòng nàng, có khi sẽ một tay bóp chết nàng mất thôi.

Không dám nghĩ nữa, không dám nghĩ nữa, nàng đang ngồi trên cái đuôi sói đấy --

"Nhiễm Nhiễm, mẫu thân nàng đã khuất từ lâu, nàng cũng không còn là quận chúa An Dương năm đó nữa, nếu ta thật sự vẫn là Triệu Duật hầu hạ nàng lúc ấy, nàng biết kết cục của hai chúng ta sẽ là gì chứ?"

Tiết Lệnh Vi đương nhiên biết, dù sao cũng là nàng bị nghèo chết, còn Triệu Duật, dẫu y không bị giết cùng với mọi người trong phủ Trưởng công chúa cũng sẽ bị ức hiếp đến chết thôi. Triệu Duật lúc ấy làm gì có khả năng đánh trả chứ, mặc dù sau đó nàng đã ngộ ra, y chỉ là trông có vẻ yếu ớt mà thôi.

Nếu Triệu Duật vẫn luôn tốt đẹp như trong suy nghĩ của nàng, nếu mẫu thân nàng không phải là đầu sỏ hại y mất đi thân nhân, nếu tất cả mọi chuyện đều sạch sẽ.. Không ngờ nàng, vẫn có chút không nỡ. Cho dù nàng biết sau này y sẽ lại lừa gạt nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng y an lành, bởi vì Triệu Duật đã từng là một thiếu niên tốt bụng.

Nhưng Tiết Lệnh Vi lại không muốn dính dáng gì đến Triệu Duật nữa, nàng nghĩ, nhiều nhất, chỉ là mỗi người tự bình an phần mình thôi.

Triệu Duật biết mặc dù lắm lúc nàng hay suy nghĩ đơn thuần, trên thực tế không hề ngốc chút nào. Một năm sống tại Phúc Châu ấy, có một số việc không hiểu, chỉ sợ đã minh bạch cả rồi.

"Nhiễm Nhiễm, thế đạo này chính là như vậy."

Giây lát sau, Tiết Lệnh Vi chủ động ôm lấy Triệu Duật, "Đại nhân nói đúng."

"Triệu Duật lúc trước, không cho nàng được nhiều thứ như Triệu Duật bây giờ."

"Vâng, đúng vậy, đại nhân nói đúng."

"Ngoài những lời này, nàng có biết nói gì khác không vậy?"

Tiết Lệnh Vi: "Nhưng không phải đại nhân bảo nô gia phải học nói đúng sao?"

- -Mặc kệ Triệu Duật nói gì, nàng đáp lời thừa nhận đều không có sai lầm gì.

Tiết Lệnh Vi lại gần sát Triệu Duật một ít, mềm giọng nói: "Nhưng đại nhân này, nô gia có thể có một yêu cầu không?"

"Nàng nói xem."

"Nếu đại nhân nói sẽ đối xử tốt với nô gia, vậy về sau sẽ không cắn nô gia như hôm nay chứ?"

Triệu Duật cắn rõ đau, cứ như muốn nuốt nàng luôn vậy.

"Nếu nàng ngoan ngoãn, ta đâu nỡ cắn nàng chứ?" Triệu Duật nhìn nàng, trong ánh mắt đều là vẻ đau lòng và thương yêu, "Chỉ là, nàng tuyệt đối chớ chọc ta tức giận."

Tiết Lệnh Vi tự mình hiểu lấy, huống chi hình như nàng chưa bao giờ làm hắn tức giận phải không nhỉ? Không phải đều do y tự mình lòng dạ hẹp hòi thích tức giận sao? Nhiều lúc nàng căn bản không biết rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, đúng là một tôn đại Phật khó hầu hạ.

Tiết Lệnh Vi thử hỏi một câu: "Nếu không cẩn thận làm đại nhân tức giận, đại nhân sẽ làm gì nô gia?"

"Nếu vô ý không cẩn thận, ta sẽ tha thứ nàng."

Không biết Tiết Lệnh Vi bị giật dây thần kinh nào, lại hỏi tiếp một câu: "Nếu cố ý thì sao?"

Một lát sau, Triệu Duật nói: "Nàng vẫn là đừng nghĩ đến chuyện đó đi."

Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình cần phải hiểu, ít nhất phải biết trọng lượng của mình ở đâu chứ. "Dù sao nô gia cũng phải cầm chừng được chút ít trong lòng chứ?"

Triệu Duật nghe vậy thì cười cười: "Đến lúc đó nàng sẽ biết, cũng sẽ hối hận --"

Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, lại làm Tiết Lệnh Vi chợt sởn cả tóc gáy. Dù Triệu Duật không nói rõ, nhưng một câu hững hờ ấy đã nói nói lên hết thảy.

Triệu Duật lại quan sát nàng từ trên xuống dưới, nói: "Lần hôm nay, xem như nàng gãi đúng chỗ ngứa rồi?"

"Không phải đại nhân thích thế này sao?"

Triệu Duật gật đầu, không phủ nhận: "Quả thật ta thích. Chỉ là, sau này mặc dù muốn câu dẫn đúng ý ta, cũng không cần mặc như vậy đâu."

Tiết Lệnh Vi khó hiểu: "Vì sao?"

Triệu Duật lại nhéo nhéo khuôn mặt non mịn của nàng: "Nha đầu này, ta nói, nàng chỉ cần vâng dạ thôi."

Tiết Lệnh Vi xoa xoa chỗ bị y nhéo, đành không hỏi nữa. Buổi chiều ngày tiếp theo, Ngọc Như kéo cơ thể chưa lành thương đi vào Đông Uyển, dạy múa cho Tiết Lệnh Vi.

Dẫu Ngọc Như không mấy bằng lòng, nhưng đây là việc Triệu Duật phân phó, nàng ta không dám không nghe theo. Kể từ khi con nha đầu Hồng Lăng này nhập phủ tới nay, đại nhân không còn để ý gì tới mình nữa, hơn nữa đại nhân thật sự rất thích con hồ ly tinh này! Nếu không làm gì có chuyện phạt trượng nàng ta, còn phân phó nàng ta dạy nha đầu kia múa nữa chứ.

* * *

Editor: Mi An