"Không phải liên quan đến Hứa tiểu thư chứ?" Phong Nhã Vân trào phúng cười. Cô biết hắn không phải kiểu người dễ dàng thừa nhận. Chuyện khiến hắn mất kiểm soát nhất chỉ có thể là quyền lực bị lung lay, hoặc Hứa Liên Chi.


Tuy nhiên, theo diễn biến hiện tại, cô chắc chắn giữa hắn cùng Hứa Liên Chi tuy có vài lần thân mật những cũng chưa đến mức khiến hắn đánh đổi mọi thứ.


"Không phải." Quan Thượng Phong cuối cùng cũng mở miệng. Hắn không thích sâm panh, nhưng nhìn cô uống, cũng nâng một ly.


Đối với Hứa Liên Chi, hắn không thể làm rõ được cảm xúc.


Từ lần đầu gặp mặt, hắn đã chắc mẩm được đây là cô gái của đời mình. Hắn muốn dùng sức che chở, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, nhưng cũng không ngờ được cô sẽ vì hắn mà tính kế những người khác.


Cô đã khác xưa, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không buông được.


Hắn biết cô ngoài mặt chính là vẻ đáng yêu nhu nhược, nhưng hắn là kẻ duy nhất biết được, cô là một cô gái tâm cơ, không từ thủ đoạn, nhưng tiếc thay, tâm cơ của cô quá kém.


Khoảnh khắc nhìn cô trần truồng bị người cưỡi lên, hắn thế mà chỉ tức giận một chút, lại không có trả đũa lại Phong Nhã Vân. Lòng hắn từ một khắc nào đó liền đoán được, thảm cảnh của Hứa Liên Chi bây giờ là do một tay cô gây nên.


Tình cảnh rối rắm hiện giờ giữa hắn và Hứa Liên Chi, không phải một lời có thể nói hết.


Hắn thích Hứa Liên Chi, cô cũng có tình cảm với hắn. Hai người bên nhau đã lâu, người ngoài đều tưởng rằng đây chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, hắn không phủ nhận, nhưng lúc trước hắn từng rất thích cô gái đó, giờ đây, hắn lại không nói rõ được lòng mình.


Giây phút cô hướng hắn nhờ sự giúp đỡ, hắn đã từng không do dự xuống tay.


Hứa Liên Chi vì người đàn ông khác, kết thành nỗi oán hận, tiếc nuối, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đều trút xuống Phong Nhã Vân. Người phụ nữ từng dưới thân mình rên rỉ cầu hoan, lại đem tâm tư mơ mộng kẻ khác. Quan Thượng Phong không phải thánh nhân, nhưng hắn lại đem nguyện vọng của cô hoàn thành, thay cô đối phó Phong Nhã Vân.


"Phong Vũ rốt cuộc đưa ra điều kiện gì, có thể khiến anh đáp ứng yêu cầu của hắn?" Phong Nhã Vân một bộ dạng cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn không nóng vội. Cô cứ hỏi, hắn cứ trầm mặc, dù sao cô muốn biết câu trả lời, tận dụng thủ đoạn là được. Nhưng bây giờ, cô muốn chính miệng hắn thừa nhận, có thể cô sẽ khoan dung cho hắn một chút.


"Khải Hoàn." Quan Thượng Phong rũ mắt, hắn đột nhiên vừa nghĩ tới, vì sao hắn lại đi đồng ý yêu cầu của người kia.


"Bản lĩnh lớn như vậy?" Phong Nhã Vân tấm tắc, "Cũng không phải xem tôi là bình hoa. Không nghĩ tới anh minh mẫn như thế cũng có lúc hồ đồ."


Chuyện hồ đồ ở đây, hắn hiểu rõ không có khả năng hắn nắm được Khải Hoàn trong tay. Với tình hình càng ngày càng được chú ý của đám đông, hắn muốn ra tay xuống cũng rất khó, nhưng lại đáp ứng cái điều kiện nực cười này. Phong Nhã Vân không khỏi thay hắn hài hước cảm thán.


Quan Thượng Phong biết cô đang khinh thường hắn, nhưng hắn không tức giận.


Hắn cũng đã từng nghĩ, vì sao hắn ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ là vì Hứa Liên Chi một mực cầu xin, hắn mềm lòng đồng ý sao?


"Cô giữ bằng chứng đúng chứ?" Hắn biết cô gái này không đơn giản, một thân một mình đến đây, chắc chắn phải nắm được phần thắng.


Hắn từng tính kế cô, hãm hại cô, giờ đây cô đang ung dung trả lại cho hắn.


"Không có hứng thú." Phong Nhã Vân mỉm cười, "Chuyện Phong Vũ rất dễ lật tẩy, tôi cũng không tốn nhiều công sức cho lắm. Ngược lại là anh, ở sau lưng tung lên tin đồn Khải Hoàn sao chép tác phẩm?"


"Cô đoán xem." Hắn cuối cùng cũng cười, nâng ly rượu, rượu bên trong sóng sánh mê người, chưa từng bằng phẳng dừng lại.


Hắn và cô, bên mất bên còn, nhất định sẽ còn tiếp tục.


Chuyện Khải Hoàn bị bóc mẽ sao chép, với những công ty nhỏ e là sợ đến xanh mặt, nhưng bọn họ là một tập đoàn lớn. Muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn sự thật cũng có thể chứng minh, chuyện sao chép tung ra chỉ có thể làm ầm ĩ một hồi, không kéo dài được lâu.


Bởi vì chính hắn cũng không ngờ tới thông tin Phong gia nắm giữ một nửa mỏ khoáng sản khổng lồ, nên tin tức sao chép hắn vừa cử người tung ra liền bị chìm xuống.


Phong Nhã Vân nghĩ nghĩ, nếu hắn biết được đó không chỉ là một mỏ khoáng thông thường, mà còn là một mỏ khai thác kim cương, có phải sẽ tức chết hay không.


Mà trong nguyên tác, Phong Nhã Vân bị Tư Mã Thanh Di lừa mất một khoản lớn này. Tuy rằng hiện giờ Thanh Di không động thủ, bọn họ cũng không cùng phe với nhau, nhưng cô vẫn một mực cảnh giác. Cô vất vả đem chuyện này giấu lâu như vậy, sao có thể tạo cơ hội cho bọn hắn động tay vào?


Chỉ cần Phong Vũ cử người đi làm một tờ giấy ủy quyền mỏng manh, cả mỏ khoáng sản cùng vịnh Ngân Long trong tay cô liền bay biến.


Cô sao có thể dâng lên tất cả cho hắn?


"Chiêu này cũ rồi. Ngạo Thiên đã bị phát hiện, hắn cũng đã khai, nhưng chuyện này đối với anh không tính là to tát, đúng không?"


Với Quan Thượng Phong mà nói, Ngạo Thiên không khác gì một con cờ mà hắn dụng tâm tạo ra. Chỉ là bỏ con cờ này hắn có chút tiếc nuối, dù sao cũng trung thành như vậy.


"Rút lui. Đem toàn bộ thu hồi lại. Tôi sẽ xem xét không truy cứu." Phong Nhã Vân đề nghị, mặt không đổi sắc. "Cũng sẽ không động tới Hứa tiểu thư."


Cho dù Quan Thượng Phong có tình cảm như thế nào đối với Hứa Liên Chi, trước mắt với thân phận hôn phu, hắn cũng phải gìn giữ một chút phong độ mà buông tha chuyện này, đảm bảo cho hôn thê hắn.


"Uy hiếp tôi?" Hắn châm biếm. "Nhường cô vài lần liền trực tiếp lên mặt. Không nghĩ tới đối thủ của tôi lại thấp kém đến vậy."


"Tùy cô. Liên Chi tự biết mình phải làm gì, tôi cũng không nghĩ cô có thể động tới em ấy đâu." Câu trả lời của hắn nằm ngoài dự đoán Phong Nhã Vân, khiến cô ngơ ngẩn.


Hắn nói đúng, cô hiện giờ không biết Hứa Liên Chi thật sự đang ở đâu.


Cho dù có tra được, thì bên cạnh Hứa Liên Chi giờ đây đã có thêm vài ba người. Cô ngẫu nhiên biết được, người phụ nữ những đêm trước bên cạnh Tư mã Thanh Di là Hứa Liên Chi. Người mà qua lời Hắc Dạ, cố tình bám lấy chân Vương Tử Thao, cũng là cô ta.


Phong Nhã Vân không thể tra được tận tường mối quan hệ rối rắm của Hứa Liên Chi, hơn nữa dưới thân phận Hứa tiểu thư, em họ của Hứa Tử Dật, cô quả thật muốn động tới cũng có chút khó khăn.


Được rồi. Cô thừa nhận, việc mình vừa nói ra câu kia đủ nực cười, đủ khiến mình bị Quan Thượng Phong khinh bỉ.


Cô hình như lại chủ quan đánh giá thấp hắn.


Quan Thượng Phong nhìn biến hoá trên gương mặt cô, nhất thời cười ra tiếng. "Sao rồi? Không phải phát hiện ra lời tôi nói quá đúng đấy chứ?"


Phong Nhã Vân ngược lại mỉm cười: "Để Quan tổng chê cười rồi. Tôi đáng lý nên đánh chủ ý lên một người khác, tỷ như Trần phu nhân chẳng hạn."


"Cô..." Hắn đột nhiên kích động, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại. "Làm sao cô biết?"


Phong Nhã Vân càng lúc càng ý thức được, biết được nguyên tác quả thực chính là một loại bàn tay vàng.


Tỷ như biết được lần đầu tiên Quan Thượng Phong trông thấy Hứa Liên Chi liền động lòng thương cảm, nhưng sâu bên trong hắn lại không biết rằng vì cô mang dáng dấp giống một người hắn từng tâm tâm niệm niệm.


Ngay từ đầu, Hứa Liên Chi bị hắn xem là thế thân, nhưng cả hai người đều không hề biết.


Trần phu nhân tên nguyên gốc là Trần Tịnh, là một đoá hoa thuần khiết chính nghĩa. Trần Tịnh hiện giờ là vợ Trần Nhật Tâm, hai người họ vốn là người yêu từ những tháng ngày bước chân vào cao trung, tình yêu keo sơn thủy chung bền bỉ, hơn nữa lại cùng họ gần nhà, mối quan hệ này, không ai có thể xen vào.


Quan Thượng Phong năm đó, đem lòng thầm mến Trần Tịnh, một người trong sáng sạch sẽ, tính tình điềm đạm đáng yêu. Hứa Liên Chi một mặt tính cách tương đồng, dáng hình tương tự, liền bị hắn túm lấy xem như thế thân, mà loại chuyện này, cư nhiên về sau mới được tiết lộ, đẩy mạch truyện tới cao trào, khiến tình yêu hai người càng thêm trắc trở.


Cô chẳng qua chỉ là tiện tay đem tốc độ biến hoá đẩy nhanh một chút. Hắn còn không chịu cảm ơn cô sao?


Trần Tịnh là bí mật giấu kín của hắn, bởi vì Trần Nhật Tâm từng là chiến hữu thân thiết của Quan Thượng Phong. Một người như hắn, lại có quá khứ đem lòng yêu thương bạn gái người khác, nếu tiết lộ ra ngoài, hắn khẳng định sẽ bị cười cho thối mũi.


Quan Thượng Phong càng kích động, Phong Nhã Vân càng cảm thấy vui vẻ. "Chẳng qua trong chuyện này anh không hề có lợi. Anh hiểu rõ rủi ro có xác suất cao tới cỡ nào, vì sao còn đồng ý? Trương Hoắc Dục có thể cho anh được gì? Với anh mà nói, không phải chỉ là một gia tộc bé xíu sao? Tác phong lần này của anh khiến tôi hơi kinh hoảng đấy!"


Trương gia chỉ là một gia tộc nhỏ, cho dù Trương Hoắc Dục có đem vị trí thừa kế ra để cá cược, rủi ro cho ván bài này vẫn là rất lớn.


"Tôi không thể nói, nhưng sẽ theo lời cô, rút lui. Chuyện hắn lấy gì để đảm bảo, cùng tôi thực hiện giao dịch, không phải cô rất hứng thú sao? Tôi tạo cho cô cơ hội, giúp cô quét sạch kẻ thù." Hắn nhướn mày đắc ý.


Phong Nhã Vân đứng dậy. Cô đã thu cho mình đáp án chủ chốt, không cần thiết tiếp tục cùng hắn dây dưa. Gió bên ngoài đã hơi se lạnh, cũng sắp giữa thu rồi. Cô nhìn theo hướng gió cuốn vài chiếc lá bay đi, khoé miệng hơi nhếch lên.


"Quan Thượng Phong, anh mới là kẻ thù của tôi." Giọng cô không nghe ra được cảm xúc.


Phong Nhã Vân buông lời, cũng không đợi hắn phản ứng đã đi ngay.


Hắn nhìn theo bóng dáng cô, cười khẩy.