Từ lúc rời khỏi biệt thự Quan gia, Phong Nhã Vân vẫn luôn trầm mặc.


Albaric ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn, cuối cùng không nén nỗi tò mò: "Có chuyện gì sao?"


"Thế giới này nguyên gốc là một cuốn tiểu thuyết, mà trong này, em không phải nhân vật chính, chỉ là một nữ phụ cỏn con." Phong Nhã Vân thở dài, "Anh có muốn biết kết cục của em không?"


Hắn biết chuyện cô xuyên qua thế giới này, nhưng chung quy vẫn không biết đây vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết.


Al nhẹ nhàng gật đầu.


"Tư Mã Thanh Di là một trong các nam chính, hắn lại là hôn phu của em, từ nhỏ em đã thích hắn. Giây phút nhận ra hắn cùng nữ chính yêu nhau, em tức giận đến cực điểm, lén sai người bắt cóc cô ấy, ở bên cạnh sai người chèn ép. Thủ đoạn như thế khá non tay, nhưng Thanh Di hắn không nhận ra. Cũng không nghĩ rằng hắn chính là một con mãng xà hung mãnh, nhưng lúc hắn đã yêu rồi liền như một tên hề." Phong Nhã Vân phảng phất như kể một chuyện xưa, đây là kết cục của nguyên chủ, nếu cứ tiếp tục đi theo mô típ mà tác giả xây dựng nên.


"Trúc mã của em, vị hôn phu mà em hết mực yêu quý, vì một người con gái khác mà không màng tình cảm giữa hai gia đình bấy lâu, xuống tay tàn nhẫn không thương tiếc. Hắn dùng thủ đoạn chèn ép để thu lấy toàn bộ vịnh Ngân Long, về sau phát hiện được tài sản ở vịnh càng thêm điên cuồng. Kể cả giao kèo giữa Phong gia và Tư Mã gia, chính hắn cũng không cần nữa.


Phong gia nắm giữ đường vận chuyển, anh cứ xem như nhà em độc chiếm vậy. Dù rằng khu vực Quan gia cùng Hứa gia mới chỉ là thoả thuận, nhưng như vậy cũng tốt rồi. Thanh Di âm mưu đem đơn hàng của hắn ngụy trang thành mấy đơn hỏng, đổ lỗi cho bên vận chuyển, uy tín Phong gia trong chuyện này càng lúc càng thấp, hắn lại thành công thâu tóm lấy quyền điều hành phương tiện vận chuyển từ tay Phong gia.


Một bên giúp đỡ hắn, hảo hữu anh em, kết thân từ việc vốn là tình địch, cũng là người mà em vừa gặp khi nãy, Quan Thượng Phong.


Về sau, Quan Thượng Phong hạ thủ với Phong gia xong xuôi, em như một đứa ăn mày nơi đầu đường xó chợ, anh biết chuyện gì xảy ra tiếp theo hay không? Hắn động tay với Khải Hoàn, đây toàn bộ đều là tâm huyết cả đời của lão phụ thân em, bức ba em vào đường tử, sau cùng đem em bán đi, hầu gái hay kỹ nữ, cũng chẳng còn quan trọng.


Lúc ấy em cầu xin hắn, cầu xin Thanh Di, không phải em chỉ động tay động chân với nữ chính thôi sao? Thủ đoạn cũng không quá mức ác độc, so sánh ra cũng chỉ ngang với mấy đứa nhóc cao trung chơi với nhau mà thôi. Hắn làm sao lại tàn nhẫn như vậy, đem toàn bộ Phong gia tiêu diệt? Em thực sự không hiểu nổi."


Albaric nhìn nụ cười chua chát trên gương mặt cô, trong lòng đau tựa kim châm, không một cú dứt điểm, cơn đau chỉ âm ỉ nhưng lại hành hạ trái tim hắn.


"Nếu nói đúng ra, Quan Thượng Phong cùng Tư Mã Thanh Di chính là nhân vật phản diện trong câu chuyện cuộc sống tự thuật của em, còn em lại là nhân vật phản diện trong cuộc tình bọn họ." Phong Nhã Vân giọng đã hơi run rẩy, dường như cô không khống chế được cảm xúc của mình.


Al tiếp tục giữ im lặng. Hắn chỉ đơn giản đặt một bàn tay lên giữ lấy tay cô, truyền qua từng chút ấm áp để cô có thể nhận lấy.


"Trước khi tới đây, em là một cô nhi, hơn nữa còn bị câm. Anh từng thắc mắc vì sao em có đam mê mãnh liệt với nước hoa đúng chứ? Bởi vì lúc trước, nó là thứ duy nhất em có thể bám vào, để em bước ra từ sâu trong tuyệt vọng.


Chuyện quá khứ em cũng không muốn nhắc đến nhiều lắm, dù sao thì đã tới đây một thời gian, đã bắt đầu thay đổi vận mệnh. Việc em muốn cảm kích đầu tiên, chính là được gặp anh." Phong Nhã Vân nhìn hắn, mỉm cười.


"Hiện giờ, Thanh Di không thể đem chủ ý đánh lên vịnh Ngân Long. Hắn có muốn cũng phải thông qua em, nhưng em phải nói cho anh biết một bí mật nữa. À, cũng không tính là bí mật, bởi vì về sau có thể sẽ bị lộ ra, em chỉ nói với anh trước thôi." Phong Nhã Vân nháy mắt, cả người đã thoải mái hơn một chút.


"Em phát hiện ra rằng, Tư Mã Thanh Di vốn không phải người trong lòng Phong Nhã Vân, hắn chỉ là một thế thân." Cô cười thoả mãn. Một người kiêu ngạo như Thanh Di, đến khi biết được mình thế nhưng bị người khác xem như thế thân, chuyện này buồn cười đến mức nào.


"Đi thôi. Louis vừa gửi em vị trí của Phong Vũ, em cần thanh toán một số món nợ. Anh đi theo em nhé!" Cô gác chuyện vừa nói ra sau đầu, kéo tay hắn lắc qua lắc lại.


Vừa nãy Al một mực ngoan ngoãn, kiên nhẫn ngồi ở bên trong xe đợi cô cùng Quan Thượng Phong gặp mặt. Nhưng người tiếp theo là Phong Vũ, hắn không cần ở bên ngoài vòng nói chuyện nữa. Dù sao cô cùng lão phụ thân đã sớm coi hắn là người một nhà.


"Nếu không phải Thanh Di, vậy người trong lòng cô ấy là ai?" Al vừa lái xe, vừa cẩn thận quan sát cô.


Phong Nhã Vân biết, 'cô ấy' ở đây là nguyên chủ.


"Biểu ca em. Một người đã mất lúc em mười hai tuổi. Khoảng thời gian đó em bị mất trí nhớ, dường như đã đem hình bóng Thanh Di cùng biểu ca lẫn lộn, gây ra chuyện phiền toái này."


"Vậy... Nếu như em khôi phục trí nhớ, có phải cũng sẽ thích biểu ca em như trước? Hoặc là Thanh Di?" Al không kiềm được lo lắng. Hắn thật sự không muốn mất cô, hắn chỉ mới chính thức bên cạnh cô chưa lâu.


"Em cũng không biết. Nhưng người em chân chính thích, chỉ có mình anh." Phong Nhã Vân thâm tình thổ lộ. Nếu có thích biểu ca hoặc Thanh Di, thì đó là tình cảm của nguyên chủ, còn cô, từ đầu đến cuối chỉ thích mỗi mình hắn.


Gương mặt Albaric nhanh chóng đỏ bừng. Hắn ngượng ngùng đưa tay giấu đi vành tai đỏ rực, nhưng không tự chủ được khoé miệng lúc này càng lúc càng giương cao.


"Em định xử lý Phong Vũ sao? Hắn trên danh nghĩa cũng là chú của em." Al tìm cách lảng tránh, hai vành tai vẫn chưa trắng lại.


"Cho hắn một cơ hội. Em không phải người thích đẩy người khác vào đường cùng. Em vẫn muốn nghe hắn giải thích một chút." Phong Nhã Vân dựng thẳng người, nhanh thật, đã đến nơi rồi.


Nơi ở của Phong Vũ là một ngôi nhà ống màu trắng trang nhã, kéo dài sâu vào bên trong. Phong Nhã Vân nhìn quanh, thiết kế căn nhà thú vị, nhưng chỉ tiếc không có bãi giữ xe.


Cô nhấn chuông cửa. Trong nhà truyền ra tiếng cãi nhau, chẳng bao lâu cửa mở.


"Hân Hân?" Phong Nhã Vân khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mắt. Đây rốt cuộc là cái duyên phận gì vậy?


"Chị." Tư Mã Mộc Hân nhào vào trong lồng ngực Phong Nhã Vân, đôi mắt cùng mũi ửng đỏ, trông có vẻ như sắp khóc.


"Em vì sao lại ở đây?" Cô trông thấy bước chân Phong Vũ phía sau khựng lại.


Tư Mã Mộc Hân lắc đầu: "Chị, em có thể di cùng chị về nhà không? Em không muốn ở đây cùng với hắn, em không muốn."


"Hân Hân!" Phong Vũ khó xử, hắn tiến tới muốn đưa tay liền bị Tư Mã Mộc Hân ghét bỏ.


"Đừng có chạm vào tôi!" Cô hét lên, "Chị, dắt em đi! Đừng để em ở lại đây! Em xin chị! Xin chị hãy đưa em biến khỏi nơi này đi!"


Phong Nhã Vân nhìn nước mắt lã chã trên khuôn mặt Mộc Hân, thở dài, cuối cùng dắt cô ra một chỗ khác.


"Hân Hân, chị đến tìm hắn có chút chuyện cần xử lý. Nếu hiện giờ đưa em về, nhìn bộ dạng hắn có lẽ vẫn sẽ bám theo phía sau em, việc này nếu để người trong nhà biết được thì cũng không được hay lắm." Phong Nhã Vân vỗ vỗ vai cô, bình tĩnh giảng giải.


"Chị gửi xe ở gần đây. Em muốn vào trong xe ngồi không? Chị vào trong gặp hắn."


"Em..." Mộc Hân ngập ngừng, "Em ra xe đợi chị."


"Được rồi, để chị nói bạn trai chị dẫn em tới chỗ gửi xe, nếu cần đi đâu đó khuây khoả cứ việc lái đi. Chị với anh ấy tính sau." Phong Nhã Vân mỉm cười, hài lòng với biểu hiện trước mắt.


"Chị có bạn trai? Nếu vậy thì Thanh Di...?" Tư Mã Mộc Hân kinh ngạc, không nghĩ tới người mà cô xem như chị dâu tương lai một mực theo đuổi Thanh Di nay đã có bạn trai. Nhưng còn hôn ước giữa hai nhà thì sao?


"Chuyện này để sau hẵn nói."


Albaric vừa hớn hở đến nơi, lại bị Phong Nhã Vân đem người tống qua, bèn ủy khuất rưng rưng nhìn cô, ba chữ bất đắc dĩ viết to trên mặt.


Phong Nhã Vân chỉ có thể cười khổ, loại chuyện này đúng thật là gian nan.


Tư Mã Mộc Hân chiếu theo thân phận cùng bối cảnh, là người Thanh Di cúi gọi một tiếng cô, là họ hàng xa của hắn. Trước Tư Mã lão gia đã từng nói qua hai nhà từng có hứa hẹn hôn ước cùng nhau, tính từ thời điểm Phong Gia Đằng còn chưa bỏ đi. Hôn sự này tác hợp Phong Gia Đằng cùng Tư Mã Mộc Hân, mà Phong Nhã Vân cũng hiểu rõ vì sao lão phụ thân nhà cô lại không đồng ý hôn sự này.


Thời điểm đó Phong Gia Đằng còn đang xảy ra tranh chấp với hai vị trưởng bối Phong gia, cho dù có muốn chấp thuận hôn sự cũng phải là một người có bối cảnh tương xứng. Tư Mã Mộc Hân người có điều kiện, có nhan sắc, nhưng thứ duy nhất thiếu sót chính là tuổi tác.


Đây là một mối hôn sự xa lắc xa lơ, không có khả năng hoàn thành, bởi vì Tư Mã Mộc Hân tuổi còn nhỏ hơn cả cô. Lúc hôn ước được đề nghị, mẹ của Mộc Hân còn chưa hoài thai cô.


Phong Nhã Vân day day trán. Mộc Hân cùng cô khi nhỏ đã quấn lấy nhau, tính cách hai đứa trẻ có phần tương tự, nên liền bỏ qua bối phận mà xưng hô ngang hàng. Phong Nhã Vân lớn tuổi hơn một chút, liền bị cô túm lấy làm chị gái.


Nói như vậy có nghĩa là, nếu có trường hợp Thanh Di cùng cô kết hôn, mà Mộc Hân người đang dây dưa không rõ với chú cô đây cũng cưới hắn, vậy cuối cùng cô nên gọi Mộc Hân là gì? Thím nhỏ? Cô chồng? Hay em gái?


"Không mời tôi vào nhà sao, chú?" Phong Nhã Vân đem chuyện này tạm thời vứt ra sau đầu, dù sao Mộc Hân cũng yên ổn bên cạnh cô. Cô nên giải quyết người này trước.


Phong Vũ nhìn theo bóng dáng Mộc Hân đi càng lúc càng xa, nghiến răng: "Mời vào."
























------------------------------------------------------------
Tui lại vừa lỡ tay nữa mn ạ :))))


Cmt cho tui miếng động lực êi :(((