*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Vừa hay cũng có thể kiểm tra xem tên này có nói thật không.





Sau khi điện thoại được kết nối, Mã Quân liền tóm tắt tình huống, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Tôn Hàn.





Nhưng câu đầu tiên của Tôn Hàn đã đẩy Mã Quân vào vực sâu.



Advertisement






"Lý Tứ Hổ, anh phải cảm ơn đám đàn em của anh đấy, nếu không thì tôi đã quên mất anh rồi".





Chỉ một câu thôi đã khiến đám người Mã Quân quay ra nhìn nhau.





Giọng điệu thế này rõ ràng là hoàn toàn không coi anh Tứ của bọn họ ra gì.





"Cậu là ai?"






Advertisement



Trái tim của Lý Tứ Hổ đầu bên kia khẽ run lên, cảm thấy giọng người này vô cùng quen thuộc.





"Không nhớ quán bar Hoàng Triều nữa à? Vậy tôi nhắc cho anh nhớ nhé, còn nhớ Chu Lão Lục không".





Soạt!





"Cậu, cậu Tôn!!", Lý Tứ Hổ đầu bên kia run cầm cập.





Mẹ nó chứ, thực sự là sát thần đó à!





Lúc này Lý Tứ Hổ chỉ muốn băm vằm Mã Quân ra.





Tên này ai cũng dám chọc vào à!





Tôn Hàn liếc nhìn Mã Quân đang sợ hãi tới nỗi không dám thở mạnh, liền lạnh nhạt nói: "Ngành nào cũng đều có đường riêng của ngành đó. Tuy tôi chẳng coi mấy kẻ làm ngành này như các người ra gì, nhưng tôi cũng không muốn tuyệt đường sống của các người chỉ vì cảm xúc của tôi".





"Tuy nhiên, làm việc gì cũng phải có quy tắc. Đám chuột nhắt các người kiếm miếng ăn thì đừng có làm như mình giống chúa tể sơn lâm".





"Đám người Mã Quân đem tới hôm nay, sau này tôi không muốn nhìn thấy chúng ở thành phố Giang Châu nữa. Ngoài ra, mong rằng đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau".





Tôn Hàn cúp máy, anh đưa điện thoại lại cho Mã Quân: "Các người có thể đi được rồi".





Sắc mặt Mã Quân thay đổi liên tục, sau đó trở nên khó coi, giọng hắn run lẩy bẩy: "Cậu Tôn, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!"





"Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đến cả cơ hội rời khỏi thành phố Giang Châu cũng không có đâu".





Tôn Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó nhìn Tạ Viễn đang run như cầy sấy, nở nụ cười rét lạnh: "Anh phải ở lại!"





Hùng hùng hổ hổ đến đây, cuối cùng bát cơm lại bị đạp đổ, người cũng phải cút khỏi Giang Châu.





Đây chính là kết quả của chuyến đi này của đám người Mã Quân.





Nhưng sự đã rồi, bọn họ đối mặt với một người mà ngay cả Lý Tứ Hổ cũng chẳng dám đắc tội, một chút mong muốn phản kháng trong lòng cũng không có.





Đám người Mã Quân rời đi, chỉ để lại Tạ Viễn còn đang ngơ ngác.





“Anh, anh Tôn, tôi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi…”





Vẻ đắc ý tiêu tan, Tạ Viễn nói năng còn lắp ba lắp bắp.








20220402043548-tamlinh247.jpg