Mộ Bạch phát hiện người trong biệt thự ngày càng ngủ sớm.

Trước đây mười giờ mới lên giường ngủ, nhưng dạo này hơn chín giờ đã ngủ rồi.

Ban ngày cậu ở nghĩa địa, vừa đọc thoại bản vừa nói cho A Sinh nghe phát hiện này, A Sinh chỉ đơ mặt nói: "Ngủ sớm tốt mà. Khó chết."

Mộ Bạch thở dài lật thoại bản, nghĩ thầm quả nhiên cứ đến mùa hè thì A Sinh lại hay nói nhảm.

Dù sao quanh nghĩa địa không có ao hồ, A Sinh là ma da nên xưa nay ghét nhất mùa hè.

A Sinh không hiểu tại sao cậu thở dài, chỉ hỏi cậu thoại bản dở quá à.

Mộ Bạch lắc đầu nói không phải.

Diêm Hạc cũng phát hiện dạo này tiểu quỷ hay làm việc riêng.

Tiểu quỷ vẫn tới sớm như thường lệ, nhưng sau khi tới không còn vào thẳng phòng ngủ như trước, cũng không thích kè kè bên anh mà chạy tới phòng làm việc.

Có mấy lần Diêm Hạc cố tình ở phòng làm việc xem hồ sơ để chờ tiểu quỷ tới.

Anh cứ tưởng tiểu quỷ đến phòng làm việc vì có hứng thú với chiếc máy in ở đó.

Dù sao tiểu quỷ luôn tò mò về các thiết bị điện tử trong nhà, chỉ một cái đèn cảm ứng cũng có thể nghịch tới nghịch lui cả đêm.

Nhưng điều bất ngờ là tiểu quỷ rất an phận trong phòng làm việc chứ không hề chạy tới chiếc máy in lạch cạch phun ra giấy trắng kia.

Nhiều lần anh thấy tiểu quỷ ngồi trên ghế làm việc của mình, dựa vào bàn đọc thoại bản say sưa.

Mới đầu Diêm Hạc không định xem rốt cuộc tiểu quỷ đang đọc thoại bản gì.

Nhưng hình như tiểu quỷ đã quen có người dọn giùm nên lần nào đọc xong cũng quên cất thoại bản.

Thoại bản quăng bừa trên bàn, còn tiểu quỷ chạy ra phòng khách chơi

Có mấy lần phòng làm việc mở cửa sổ, thoại bản tiểu quỷ để trên bàn bị gió thổi bay lào xào.

Có lần mưa dông giữa đêm hè, ngoài cửa sổ đầy hơi nước ẩm ướt, gió đêm thổi lá cây xào xạc.

Thoại bản tiểu quỷ để trên bàn làm việc bị gió mạnh thổi tới trước mặt Diêm Hạc.

Diêm Hạc vốn định trả lại chỗ cũ, nhưng khi cầm lên vô tình liếc thấy mấy hàng chữ trên thoại bản.

Chỉ mấy dòng ngắn ngủi mà hết sức sống động, dùng từ cực kỳ mờ ám, tuy không miêu tả lộ liễu nhưng nửa kín nửa hở lại khiến độc giả hiểu rõ.

Diêm Hạc trầm mặc một giây rồi lật qua trang khác, cũng vẫn nửa kín nửa hở, cực kỳ mờ ám.

Âm phủ không quản loại sách đồi trụy này sao?

Nghĩ đến mấy ngày nay tiểu quỷ đều xem thoại bản này, đầu óc Diêm Hạc lùng bùng.

Mộ Bạch phát hiện dạo này Diêm Hạc không chỉ ngủ sớm mà còn có sở thích xem tivi.

Lâu nay tiểu quỷ không biết thì ra màn hình khổng lồ trong phòng khách là TV.

Trước kia cậu cũng thấy người khác mở TV, nhưng chưa bao giờ thấy chiếc TV nào lớn đến vậy cả.

TV có hình có tiếng thú vị hơn thoại bản nhiều.

Lúc đến biệt thự, tất nhiên Mộ Bạch không chú ý tới đống thoại bản vớ vẩn kia nữa mà chăm chú chờ Diêm Hạc bật TV.

Diêm Hạc mở TV nhưng rất ít khi ngẩng đầu lên xem, tựa như chỉ nghe tiếng mà thôi.

Còn Mộ Bạch ngồi trên ghế salon nhìn không chớp mắt, xem đến đoạn cao trào còn tỏ vẻ hồi hộp.

Có lần Diêm Hạc ngước mắt nhìn, phát hiện trên màn hình TV cực lớn đang chiếu phim cẩu huyết.

Nữ chính trong phim bỏ chạy bị một chiếc xe đụng bay, sau đó nam chính chạy tới ôm nữ chính nằm trong vũng máu, ngửa mặt lên trời gào một tiếng tê tâm liệt phế: "Không ——"

Diêm Hạc chưa bao giờ thấy tư thế này, bị tiếng hét đột ngột của nam chính làm mí mắt nhảy lên.

Vẻ mặt anh phức tạp, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu quỷ trên ghế salon thì phát hiện cậu xem hết sức nhập tâm, đau xót không thôi.

Tiểu quỷ đến từ thời Càn Long đã bao giờ xem loại phim này đâu, càng không biết hiệu ứng đặc biệt là gì, chỉ biết người trước mặt bị đụng bay thật.

Từ đó trở đi Diêm Hạc không cho tiểu quỷ xem phim buồn nữa mà chỉ cho cậu xem phim hài.

Thỉnh thoảng đợi Diêm Hạc ngủ xong, tiểu quỷ lén chuồn đi rồi bắt chước người đàn ông mở TV.

Sau nhiều lần, Diêm Hạc phát hiện ra điều kỳ lạ.

Lịch sử xem TV mấy ngày liền đều là lúc rạng sáng.

Có đêm Diêm Hạc giả bộ xuống giường uống nước, cầm ly nước âm thầm theo sau tiểu quỷ.

Anh thấy tiểu quỷ quen thuộc đi vào phòng khách rồi kề sát màn hình TV cực lớn, bấm bấm một hồi bật TV lên, bắt đầu nghiêm túc chọn phim mình muốn xem.

Tiểu quỷ chọn tới chọn lui, lẩm bẩm nói: "Cái này phải là hội viên...... Cái này cũng phải là hội viên......"

Lật tới lật lui, Mộ Bạch phát hiện phim miễn phí đã bị mình xem gần hết, khó khăn lắm mới lục ra được một bộ chưa xem.

Tiểu quỷ vui vẻ trở lại, háo hức bay tới ghế salon, vặn nhỏ âm lượng rồi xem say sưa.

Thế là hôm sau Diêm Hạc cài chế độ kiểm soát của phụ huynh cho TV, anh tự đặt mình là phụ huynh, mỗi lần bật TV phải có mặt anh mới được.

Tiểu quỷ không biết anh bật tính năng khóa trẻ em trên TV mà chỉ biết TV trong nhà bị hư, chỉ có Diêm Hạc mới bật được.

Nửa đêm cậu chuồn đi, làm cách nào cũng không mở được TV, chỉ biết trố mắt nhìn giao diện "nhận dạng khuôn mặt phụ huynh" trên TV.

Sau nhiều lần như vậy, tiểu quỷ không còn chuồn đi xem TV lúc nửa đêm nữa.

Điểm đến yêu thích của cậu đổi thành kho chứa đồ trong biệt thự.

Mộ Bạch tình cờ đi theo robot hút bụi mới phát hiện ra kho chứa đồ kia.

Trong kho cất rất nhiều truyện tranh và mô hình anime, còn có mấy con robot Gundam.

Tiểu quỷ lật một quyển truyện tranh, từ đó không thoát ra được nữa, gần như ở lì trong kho suốt đêm.

Nhiều lần đợi Diêm Hạc ngủ thiếp đi, tiểu quỷ mê đọc truyện mới vào phòng ngủ hút tinh thần khí của người đàn ông.

Cả món ăn tinh thần và món ăn thực tế đều dồi dào khiến cuộc sống của Mộ Bạch trong thời gian đó hết sức mỹ mãn.

Cậu gần như xem kho chứa đồ trong biệt thự là căn cứ bí mật của mình.

Ngày thứ hai sau khi tiểu quỷ đến trễ, Diêm Hạc nhận ra điều khác thường.

Trước kia ngay cả lúc anh tắm tiểu quỷ cũng phải ngồi trên cửa kính chờ, còn bây giờ lại tới ngày càng muộn, vừa tới đã chạy lên kho chứa đồ ở lầu hai.

Thậm chí có nhiều lần anh ngủ thiếp đi vẫn không thấy bóng dáng tiểu quỷ đâu.

Mãi đến sau này, Diêm Hạc phát hiện tiểu quỷ nằm bò ra bàn làm việc tô tô vẽ vẽ trên giấy.

Nhớ đến thoại bản 18+ lần trước, Diêm Hạc nheo mắt nhìn tiểu quỷ múa bút thành văn.

Trên giấy là nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, có thể nhìn ra tiểu quỷ từng luyện thư pháp, nhưng hình như luyện chưa đủ lâu nên có mấy nét còn hơi vụng.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là nội dung trên giấy.

Diêm Hạc trầm mặc nhìn tờ giấy trên bàn làm việc, trên giấy vẽ một ngôi nhà, nếu anh đoán không lầm thì đây chính là nhà mình.

Anh thấy tiểu quỷ nằm bò ra bàn vẽ vời lung tung, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Tiểu quỷ vừa vẽ nhà vừa thì thầm: "Chỗ này của A Sinh, chỗ kia của mình......"

Những chỗ được khoanh lại trong nhà cũng không nhiều, chỉ có một hồ bơi lớn và một kho chứa đồ nhỏ.

Dã quỷ tên A Sinh kia ở hồ bơi lớn, còn tiểu quỷ ở kho chứa đồ nhỏ.

Còn anh thì ở dưới lầu, mỗi ngày nhìn tiểu quỷ và dã quỷ kia nắm tay nhau ra ra vào vào, thân mật khắng khít.

À.

Lúc đói bụng tiểu quỷ còn có thể xuống phòng ngủ anh ăn no nê, sau đó lại đi tìm dã quỷ kia chơi.

Trăm năm sau, tiểu quỷ còn có thể hớn hở nói với dã quỷ A Sinh kia: "A Sinh A Sinh. Chủ nhà chết rồi. Từ nay cả ngôi nhà sẽ thuộc về tụi mình đó!"

Diêm Hạc chậm chạp nhắm mắt lại, nghĩ thầm thà đọc thoại bản 18+ còn hơn.

Đọc thoại bản 18+ vẫn tốt hơn dẫn một dã quỷ về nhà.

Tiểu quỷ tràn đầy phấn khởi vẽ nhà, đánh dấu ghi chú rồi cẩn thận cất tờ giấy đi.

Mỗi đêm tiểu quỷ đều chạy tới kho chứa đồ trên lầu hai biệt thự nên Diêm Hạc đoán kho chứa đồ không hề đơn giản.

Rất có thể dã quỷ tên A Sinh kia đang ở trong kho và che giấu âm khí bằng cách nào đó để anh không phát hiện ra.

Thế là ban đêm, Diêm Hạc đi tới kho chứa đồ mà bình thường mình rất ít khi vào.

Anh xách đèn lạnh mặt mở cửa kho, không phát hiện dã quỷ bên trong mà lại phát hiện đống truyện tranh và robot Gundam rực rỡ muôn màu.

Nhìn đống truyện tranh phong phú kia, Diêm Hạc đã hiểu tại sao mấy ngày nay tiểu quỷ ngày càng đến muộn.

Thì ra mỗi đêm đều trốn ở đây đọc lén truyện tranh.

Chính Diêm Hạc cũng không biết tại sao mình vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Anh bật đèn trong kho, nhớ ra đống truyện tranh này là của cháu trai mấy năm trước học cấp ba lén nhờ anh giữ giùm.

Diêm Chương rất mê truyện tranh nhưng bị người nhà phản đối, thậm chí lúc tốt nghiệp cấp ba còn định đưa Diêm Chương ra nước ngoài học ngành tài chính.

Diêm Chương náo loạn hồi lâu mới được người nhà cho theo ngành vẽ truyện tranh.

Hồi cấp ba Diêm Chương không muốn người nhà phát hiện mình còn đọc truyện nên năn nỉ anh giữ giùm.

Đống truyện tranh này đối với tiểu quỷ quả thực là Tôn Ngộ Không gặp tiệc bàn đào.

Diêm Hạc gọi điện cho cháu trai, nói với hắn nhà mình còn giữ truyện tranh của hắn.

Diêm Chương ở đầu dây bên kia hình như mới ngủ dậy, lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó mới kịp phản ứng, vỗ đùi nói: "Cháu biết ngay mà! Hèn gì cháu tìm mãi vẫn không thấy nữ thần của mình!"

Diêm Hạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ thần của cháu trai, bảo hắn lúc nào rảnh thì tới đem đống truyện này về.

Diêm Chương vội nói: "Giờ cháu đi ngay đây! Chú út, giờ cháu qua đó nhé! Cháu sẽ đem nữ thần về trước, còn truyện tranh thì để mai cháu nhờ người khiêng đi."

Diêm Hạc "ừm" một tiếng rồi đóng cửa kho lại.

Hơn chín giờ tối, ngoài biệt thự vang lên tiếng chuông cửa.

Mộ Bạch vốn đang chăm chú ngồi trên salon xem TV, nghe tiếng chuông cửa mấy tháng nay chưa từng vang lên thì tò mò ngẩng đầu nhìn.

Diêm Hạc đứng dậy khỏi salon rồi ra mở cửa cho người bên ngoài.

Một thanh niên tóc đỏ hùng hổ chạy vào, mái tóc đỏ rực được búi lên sau ót, nhanh nhảu gọi Diêm Hạc: "Chú út!"

Tiếc là tính tình chú hắn vẫn như xưa, chỉ "ừ" một tiếng với hắn.

Diêm Chương cũng không nhụt chí, hắn biết rõ tính cách người trước mặt, vội vã đi theo chú út mà mình luôn sùng bái.

Nhưng khi bước vào phòng khách, Diêm Chương thoáng sững sờ.

Hắn trông thấy chú út tám trăm năm không biết giải trí ngồi trên ghế salon xem TV.

Trên TV đang chiếu một show hài ăn khách hiện nay.

Mới đầu hắn tưởng Diêm Hạc chỉ tiện tay bật TV chứ không định xem.

Nhưng khi hắn đứng trước TV nói chuyện với chú út thì thấy anh ngẩng đầu lên, hờ hững gọi tên hắn: "Diêm Chương. Tránh ra chút đi, che hết TV rồi kìa."

Vẻ mặt Diêm Hạc hết sức bình thản, khóe mắt lại liếc nhìn tiểu quỷ trên salon nghiêng đầu đến nỗi suýt té khỏi ghế.

Diêm Chương vô thức nhấc chân rời xa màn hình TV.

Đến khi kịp phản ứng, hắn trố mắt nhìn TV rồi lại nhìn chú mình, không cách nào liên hệ người đang chăm chú xem chương trình giải trí với Diêm Hạc trong ấn tượng của mình.

Không chỉ có thế, Diêm Chương còn phát hiện hai cái gối trên salon.

Tư thế ngồi của chú hắn luôn nghiêm chỉnh, chưa bao giờ có thói quen ôm gối cả.

Diêm Chương rụt rè nhìn gối ôm trên ghế salon, chợt nghe chú mình hờ hững nói: "Để chú đi với cháu lên lầu lấy đồ."

Diêm Chương vô thức gật đầu, đến khi tỉnh táo lại thì mình đã theo Diêm Hạc lên lầu.

Trên đường tới kho chứa đồ, Diêm Chương phát hiện những chỗ trước kia không có đèn cảm ứng giờ gắn toàn đèn cảm ứng.

Diêm Hạc đẩy cửa kho ra rồi bảo hắn: "Cháu nhìn thử xem tối nay muốn lấy quyển nào đi."

Diêm Chương gật đầu như gà con mổ thóc, đi thẳng tới lấy mấy quyển truyện mình thích nhất.

Diêm Hạc đứng cạnh cửa nhìn thanh niên tóc đỏ ôm một chồng truyện tranh, hắn quay đầu hắt hơi một cái rồi nói: "Chú út, cháu lựa xong rồi. Tối nay cháu lấy mấy quyển này về trước nhé."

Diêm Hạc gật đầu, chợt nghĩ đến chuyện gì, anh chỉ vào đống truyện tranh để trên sàn hỏi: "Mấy quyển này còn mua được nữa không?"

Diêm Chương quay đầu nhìn thoáng qua: "Mấy quyển kia còn xuất bản nên vẫn mua được đấy ạ."

Hắn nhấc chồng truyện trong ngực lên nói: "Còn mấy quyển này thì không mua được nữa đâu, ngưng xuất bản rồi."

Diêm Hạc nhận ra truyện tranh trong ngực Diêm Chương đều là những quyển tiểu quỷ không có hứng thú, anh hỏi người trước mặt: "Mấy quyển này mua ở đâu vậy?"

Diêm Chương nói ra mấy cách mua, nhịn không được tò mò hỏi: "Chú út muốn mua à?"

Diêm Hạc gật đầu, vừa đi vừa bảo hắn giới thiệu mấy bộ truyện dài kỳ đang phát hành.

Diêm Chương biết rõ nỗi khổ theo đuổi truyện dài kỳ nên vội nói: "Chú út, nếu giờ chú có hứng đọc truyện thì không cần chờ mấy bộ đang ra đâu. Có rất nhiều truyện hay đã ra hết, chú đọc thử mấy bộ đó trước đi."

Diêm Hạc lắc đầu nói mình chỉ cần truyện dài kỳ, còn nói thêm: "Tốt nhất là truyện không có trên mạng ấy."

Diêm Chương gãi đầu, mặc dù không hiểu dụng ý của chú mình nhưng vẫn giới thiệu mấy bộ.

Diêm Hạc ghi tên từng bộ, khi xuống lầu thì thấy tiểu quỷ nhìn sang cháu mình, có vẻ như biết hắn.

Đương nhiên là Mộ Bạch biết rất rõ Diêm Chương.

Đối tượng bóng đè cũ của cậu chính là Diêm Chương.

Đêm nào cậu cũng cần cù chăm chỉ đến nhà hắn, ngồi xổm chờ Diêm Chương vừa tốt nghiệp đại học, cứ ngỡ sẽ hút được tinh thần khí.

Ai ngờ Diêm Chương đảo lộn ngày đêm, ban ngày đi ngủ, ban đêm vẽ truyện tranh, thức khuya chạy deadline là chuyện bình thường.

Nhiều lúc sau nửa đêm, tiểu quỷ ngồi trên bàn vi tính đã ngủ gà ngủ gật mà Diêm Chương vẫn tỉnh như sáo.

Còn thức khuya hơn cả quỷ.

Chính vì chọn Diêm Chương làm đối tượng bóng đè nên Mộ Bạch bị đói suốt một thời gian dài.

Nhớ lại hồi ức này, tiểu quỷ vẫn còn sợ hãi.

Cũng may cậu đã chuyển sang mục tiêu mới, giờ ăn no bụng không còn là vấn đề nữa.

Tiểu quỷ trầm tĩnh lại, phởn phơ ngồi trên ghế salon.

Diêm Chương bưng chồng sách ngáp một cái rồi bảo Diêm Hạc: "Chú út, cháu về trước nhé."

Diêm Hạc bỗng gọi hắn lại.

Diêm Chương bưng truyện tranh đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn chú mình.

Diêm Hạc ngẩng đầu nhìn Diêm Chương rồi lại nhìn tiểu quỷ ngồi trên salon có vẻ quen biết hắn.

Thấy thanh niên tóc đỏ ngáp, hình như tiểu quỷ biết rõ nên lẩm bẩm: "Chắc hôm qua lại thức suốt đêm chứ gì......"

Diêm Hạc quay đầu nhìn cháu mình, đột nhiên hỏi: "Tối qua mấy giờ cháu ngủ?"

Diêm Chương ngượng ngùng nói: "Tối qua? Tối qua cháu thức đêm ạ."

Tiểu quỷ trên ghế salon lẩm bẩm: "Biết ngay mà......"

Diêm Hạc im lặng giây lát rồi lại chậm rãi hỏi Diêm Chương: "Tối qua thức đêm làm gì?"

Kết quả không đợi Diêm Chương mở miệng, Diêm Hạc đã thấy tiểu quỷ trên salon khoanh chân lại, đếm ngón tay nói rành mạch: "Nhất định là đêm qua vẽ truyện đến hai giờ sáng rồi đi tắm. Chơi game một tiếng, xem phim, cuối cùng năm giờ đi mua đồ ăn sáng rồi về ngủ."

Lời tiểu quỷ nói và lời cháu trai hờ của anh nói hoàn toàn khớp nhau.

Tiểu quỷ vừa nói xong thì Diêm Chương lập tức trả lời y chang.

Diêm Hạc xoa mi tâm, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Rất có thể mình không phải người đầu tiên mà tiểu quỷ ngủ chung.