Sau khi Diêm Hạc nhận ra có thể mình không phải người đầu tiên bị tiểu quỷ đè thì đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Báo cáo xong với người đàn ông trước mặt hôm qua mình thức đêm làm gì, Diêm Chương chột dạ nói ngay: "Chú út cứ yên tâm."

Tiểu quỷ trên ghế salon ngáp một cái rồi nhại giọng Diêm Chương: "Dạo này cháu khắc phục rồi ——"

"......"

Giọng điệu hai người y chang nhau, cũng chẳng biết tiểu quỷ đã đi theo Diêm Chương bao lâu mới hiểu rõ hắn như vậy.

Diêm Hạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn đứa cháu hờ của mình rồi lại liếc nhìn tiểu quỷ ngồi huơ chân trên ghế salon.

Trong phòng khách yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Diêm Chương đang lo lắng bất an thì rốt cuộc chú hắn mở miệng.

Chú út nhìn hắn rồi bình tĩnh nói: "Nhớ giữ sức khỏe. Sau này bớt thức đêm đi."

Diêm Chương nuốt nước bọt, không hiểu sao cảm thấy sau ót lạnh toát, hắn gượng gạo gật đầu rồi lí nhí: "Chú út, cháu đi được chưa ạ?"

Chú út nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: "Về đi, trên đường chú ý an toàn."

Nghe thấy câu này, Diêm Chương yên tâm thở phào một hơi, tự nhủ chắc lúc nãy mình nghĩ nhiều quá thôi.

Thái độ chú út đối với hắn vẫn như xưa mà!

Diêm Chương hấp tấp nói với Diêm Hạc: "Dạ, vậy cháu về trước nha chú!"

Diêm Hạc gật đầu.

Diêm Chương đi xong, phòng khách lập tức yên tĩnh lại.

Mộ Bạch ngồi trên ghế salon nhìn Diêm Hạc cũng ngồi trên ghế salon, hình như đang quay đầu nhìn cậu.

Mộ Bạch hơi khó hiểu, cậu rón rén bay lên, phát hiện ánh mắt người đàn ông không di chuyển theo mình mới thở phào một hơi.

Tiểu quỷ đổi chỗ ngồi tới trước cửa tủ rồi nhìn sang Diêm Hạc trên ghế salon.

Đôi khi Mộ Bạch lại có ảo giác hình như người trước mặt thấy được mình.

Nhưng nếu thấy được cậu thì với tính nhát gan đi tìm con lừa trọc của người trước mặt, đoán chừng đã đuổi cậu đi từ lâu rồi.

Mộ Bạch ngồi trước cửa đung đưa chân, tự nhủ mình đừng nghĩ nhiều quá.

Cùng lúc đó, Diêm Hạc trên ghế salon cũng tự dặn lòng đừng nghĩ nhiều quá.

Anh nghĩ tiểu quỷ Mộ Bạch này ngay cả TV cũng không biết mở, chắc đã qua đời nhiều năm lắm rồi.

Tiểu quỷ bóng đè chuyên đi đè người khác, đây là điều hết sức bình thường.

Anh không phải người đầu tiên tiểu quỷ đè cũng rất bình thường.

Dù sao làm tiểu quỷ bóng đè, Mộ Bạch vẫn phải ăn cơm.

Không có khả năng tiểu quỷ đã chết mấy trăm năm mà suốt mấy trăm năm nay đều không được ăn cơm đè người.

Vì vậy anh không thể là người đầu tiên tiểu quỷ đè được.

Vẻ mặt người đàn ông trên salon rất bình tĩnh, nhưng Phật châu ở cổ tay lại bị đẩy đến giữa ngón cái và ngón trỏ, anh lần Phật châu tử đàn, cố làm mình bình tĩnh lại.

Nhưng Phật châu xoay càng lúc càng nhanh, tựa như có một cảm xúc nào đó không kìm nén được.

Trong phòng khách vang lên tiếng Phật châu va nhau rất khẽ.

Diêm Hạc nghĩ thì ra trăm năm qua tiểu quỷ cũng có thể ngủ chung giường với một người khác.

Nửa đêm tiểu quỷ cũng có thể rúc vào lòng một người khác ngáy o o.

Bình thường tiểu quỷ cũng sẽ đu trên thân một người khác, cùng một người khác làm việc và xem TV.

Tiểu quỷ cũng sẽ trải giường cho một người khác, thổi hương giúp ngủ ngon cho một người khác, đem sừng tê cho một người khác.

Anh không phải người đầu tiên tiểu quỷ đè.

Thế nên những đãi ngộ này cũng không phải dành riêng cho anh.

Thậm chí trong những năm tháng dài đằng đẵng, người kia và tiểu quỷ ngủ chung một giường, mỗi ngày đút cậu ăn no tinh thần khí giống như anh.

Tiếng Phật châu va nhau càng lúc càng lớn, vẻ mặt Diêm Hạc cũng càng lúc càng bình tĩnh.

Thật lâu sau, Mộ Bạch nhìn thấy người đàn ông trên ghế salon đứng dậy, lạnh nhạt đi vào phòng tắm.

Tiểu quỷ đi theo anh, bay vào phòng ngủ như thường lệ rồi ngoan ngoãn chờ anh trên giường lớn.

Cậu ngáp một cái, ban ngày nói chuyện với A Sinh nhiều quá nên không ngủ.

Mộ Bạch nằm trên giường lớn êm ái chợp mắt một lát.

Tắm xong Diêm Hạc nhìn thấy tiểu quỷ co ro trên giường ngủ say sưa.

Anh ngồi xuống giường làm nệm hơi lún, tiểu quỷ đang ngủ say lẩm bẩm vài câu.

Trên người tiểu quỷ còn mặc áo bào xám lấm lem, áo rộng thùng thình khiến thân hình cậu càng thêm gầy gò.

Diêm Hạc nhớ lại mấy ngày trước mình hỏi Hoằng Huy, nếu không biết ngày sinh của một người, cũng không biết ngày chết, cũng không phải họ hàng bạn bè của người kia thì có thể đốt ít đồ cho họ không.

Hoằng Huy lắc đầu nói với anh thắp nhang thì được, còn những thứ như quần áo phục sức dù có đốt cũng chẳng đến tay người kia đâu.

Diêm Hạc không hỏi tiếp nữa.

Anh hoàn toàn không biết tiểu quỷ sinh lúc nào, chết lúc nào.

Thậm chí tiểu quỷ chết bao lâu anh cũng không biết, vì vậy có đốt bao nhiêu quần áo cũng không đến được tay tiểu quỷ.

Anh cũng không biết suốt mấy trăm năm qua, tiểu quỷ có đối xử với những người khác như với mình không.

Diêm Hạc rũ mắt, hồi lâu sau mới lên giường rồi nhắm mắt ngủ như mọi ngày.

Chẳng biết qua bao lâu, mặt trăng bên ngoài khuất sau đám mây, ánh trăng dần mờ đi.

Tiểu quỷ ngủ mấy tiếng trên giường ngáp một cái rồi mở mắt ra, chuẩn bị ăn chút tinh thần khí của người bên cạnh như thường lệ.

Nhưng chỉ giây lát sau, Mộ Bạch đã phát hiện ra điều kỳ lạ.

Cả phòng ngủ đều không có tinh thần khí tỏa ra khi con người ngủ say, một chút cũng không có.

Mộ Bạch băn khoăn quay đầu nhìn, phát hiện người đàn ông bên cạnh nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đều, có vẻ đã ngủ say như mọi ngày.

Nhưng tinh thần khí không biết gạt người.

Không rơi vào trạng thái ngủ say thì sẽ không tỏa ra tinh thần khí mà tiểu quỷ bóng đè thích ăn.

Dù nửa chừng tỉnh giấc, chỉ ngủ một thời gian ngắn thì trong phòng ngủ cũng sẽ có tinh thần khí.

Nhưng giờ trong phòng ngủ chẳng có chút tinh thần khí nào.

Người đàn ông bên cạnh từ lúc lên giường đến giờ vẫn chưa thật sự chìm vào giấc ngủ.

Nói cách khác là người bên cạnh đã mất ngủ mấy tiếng rồi.

Tiểu quỷ ngồi dậy, bối rối không biết làm sao.

Cậu chưa bao giờ gặp trường hợp này ở Diêm Hạc.

Người đàn ông có tính kỷ luật rất cao, đêm nào cũng ngủ đúng giờ, rất hiếm khi xảy ra trường hợp đột xuất.

Tiểu quỷ ngồi cạnh giường chờ người đàn ông chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, Mộ Bạch đoán tầm ba bốn giờ sáng, trong phòng ngủ mới từ từ tỏa ra tinh thần khí.

Nghĩa là lúc này người đàn ông mới chính thức ngủ.

Nhưng ngủ cũng không ngon.

Từ tinh thần khí Mộ Bạch có thể đánh giá chất lượng giấc ngủ của chủ nhân.

Tinh thần khí cậu ăn trước đây có vị thơm ngọt, cảm giác no nê rất thỏa mãn.

Nhưng đêm nay tinh thần khí Mộ Bạch ăn hệt như một đám mây hỗn độn, cảm giác không ngon như trước mà nhạt nhẽo hơn nhiều.

Đó là tinh thần khí của người chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mệt mỏi hỗn loạn.

Mộ Bạch thoáng do dự, chỉ nếm thử một miếng rồi thôi, sợ mình ăn nhiều quá làm trạng thái người trước mặt càng tệ hơn.

Cậu nhanh nhẹn bay tới cửa sổ như thường lệ, nhưng lúc gần đi lại quay đầu nhìn người đàn ông trên giường mấy lần.

Ngày hôm sau.

Cả tập đoàn Diêm thị đều biết hôm nay sếp mình khó ở.

Có lẽ vì tối qua Diêm Hạc ngủ không ngon giấc, thư ký Đỗ Bình liên tục bưng cà phê vào phòng anh.

Hắn rất hiếm khi thấy trạng thái Diêm Hạc tệ như vậy, tựa như cả đêm ngủ không ngon, trên mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Đỗ Bình nhẹ nhàng đặt cà phê xuống bàn, nghĩ đến chuyện mình sắp báo cáo, đầu tiên là chửi thầm người kia một trận, sau đó nhắm mắt nói: "Diêm tổng."

"Lý tổng của Vương Hiệp xin được gặp ngài một lần ạ."

"Ông ta bảo đã nói chuyện với nhà họ Diêm, cho nên......"

Lý tổng của Vương Hiệp có quan hệ với người nhà họ Diêm, đến quấy rối mấy lần nhưng lần nào cũng bị sập cửa vào mặt.

Gần đây lão càng quá quắt hơn, tìm tới nhà họ Diêm, muốn ép Diêm Hạc nể mặt nhà họ Diêm.

Nhưng Đỗ Bình đã đi theo Diêm Hạc mấy năm nên biết rõ anh ghét nhất là bị đe dọa, nói chuyện đàng hoàng còn có cửa, nếu ép anh nể tình thì ngay cả chỗ nói chuyện cũng không có.

Quả nhiên khi nghe Lý tổng của Vương Hiệp đem nhà họ Diêm ra làm bình phong, vẻ mặt Diêm Hạc vốn đã lạnh lùng càng lạnh hơn, lập tức ngắt lời hắn: "Bảo ông ta làm theo quy trình đi."

Đỗ Bình hấp tấp vâng dạ.

Diêm Hạc dựa vào ghế, nhắm mắt bảo hắn chuẩn bị hồ sơ tăng ca, tối nay anh sẽ ở lại công ty làm thêm, những người khác không cần phải tăng ca với anh.

Đỗ Bình hơi kinh ngạc vì Diêm Hạc rất hiếm khi tăng ca mà nay lại chủ động tăng ca, nhưng hắn không để lộ ra mặt mà kính cẩn vâng dạ.

Đúng là Diêm Hạc không thích làm ngoài giờ ở công ty.

Lâu nay anh đã quen đem hồ sơ về nhà xử lý trong phòng làm việc với tiểu quỷ.

Nhưng giờ tạm thời Diêm Hạc không muốn về sớm nữa.

Anh dựa vào ghế rồi chậm chạp mở mắt ra nhìn Phật châu trên cổ tay, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Mấy tiếng sau.

Bầu trời ở Tân Thị đã hoàn toàn tối đen, sao giăng lác đác.

Diêm Hạc cúi đầu phê duyệt hồ sơ trong văn phòng, bên cạnh là tiểu quỷ ngáp ngắn ngáp dài.

Tiểu quỷ lại lén lút bay đến phòng làm việc của anh như trước kia.

Có lẽ vì đây không phải biệt thự mà là chỗ lạ, tiểu quỷ không còn hiếu động như mọi lần mà nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc của anh.

Tiểu quỷ cũng chẳng đem theo thoại bản, chỉ chống cằm nhìn anh chăm chú.

Diêm Hạc lấy máy tính bảng mở một bộ phim để trước mặt tiểu quỷ, quả nhiên tiểu quỷ không nhìn anh lom lom nữa mà chuyển sang xem phim.

Tiểu quỷ ngồi xếp bằng trên bàn làm việc, nghiêm túc nhìn máy tính bảng, khung cảnh này giống hệt trước đây họ ở phòng làm việc.

Diêm Hạc dựa ghế xoa mi tâm, không biết mình ở lại đây tăng ca có ý nghĩa gì.

Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Diêm Hạc thu dọn đồ đạc đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Hơn chín giờ, ngoài văn phòng vẫn còn người nhưng rất ít, Diêm Hạc vào thang máy, theo sau là Đỗ Bình.

Anh thấy tiểu quỷ đu trên người mình như thường lệ rồi nghiêng đầu nhìn mình.

Vẻ mặt Diêm Hạc bình thản, không hề lộ ra cảm xúc gì.

Trong lúc thang máy hạ xuống, qua cánh cửa bóng loáng có thể soi gương, Diêm Hạc trông thấy tiểu quỷ sau lưng nghiêng đầu đưa tay sờ mắt anh.

Nói đúng hơn là sờ quầng mắt thâm đen của anh.

"Ting ——" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, tiểu quỷ sau lưng cũng thu tay về, bám vào lưng anh, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt ngủ gật.

Dường như tiểu quỷ không hề sợ anh làm rơi mình.

Diêm Hạc ra khỏi thang máy rồi đi tới bãi đậu xe ngầm trống trải.

Đỗ Bình đi sau lưng sếp mình, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Một gã trung niên bụng phệ tươi cười chặn Diêm Hạc lại rồi nói: "Diêm Hạc, là tôi đây ——"

"Cho tôi cơ hội đi mà, chúng ta nói chuyện một lát......"

Đỗ Bình nheo mắt, lập tức tiến lên đứng chặn trước mặt gã trung niên rồi cười nói: "Lý tổng của Vương Hiệp đúng không?"

"Xin lỗi, nếu ngài muốn bàn việc với Diêm tổng thì làm theo quy trình đi ạ."

"Nếu đúng quy trình thì Diêm tổng của chúng tôi sẽ bàn bạc với ngài."

Lý tổng huých thư ký trước mặt rồi cười nói: "Tôi và Diêm tổng là họ hàng mà......"

"Diêm tổng, cho tôi mấy phút nói chuyện đi, tôi sắp vay được vốn rồi, thư thả cho tôi thêm mấy ngày nữa nhé......"

"Ngày xưa tôi từng bế thằng bé Diêm Chương mà, cho tôi mấy phút thôi, coi như nể mặt ông chú họ này đi......"

Giọng gã oang oang giữa bãi đậu xe ngầm trống trải, mấy bảo vệ hấp tấp chạy tới túm lấy gã đàn ông trung niên.

Gã vẫn hùng hổ lao tới trước rồi hét ầm lên: "Diêm tổng, chỉ mấy ngày nữa thôi...... Tôi sắp vay được vốn rồi, cậu đừng hủy hợp tác mà......"

Diêm Hạc không hề quay đầu mà đi thẳng tới chiếc Maybach màu đen, tài xế mở cửa cho anh, anh ngồi vào ghế sau, tài xế đóng cửa lại.

Nãy giờ gã đàn ông trung niên không hề nhận được ánh mắt nào của anh, thậm chí sau khi lên xe cũng không hạ cửa sổ xuống.

Gã trung niên bị hai bảo vệ giữ chặt, đỏ mặt tức giận nói: "Thả ông ra!"

"Tụi bây có biết tao là ai không?! Tránh xa tao ra!"

Hai bảo vệ vờ như không nghe thấy, túm gã kéo lại, mặt gã đàn ông trung niên đỏ bừng, vừa bị lôi đi vừa rống về phía Maybach màu đen: "Diêm Hạc! Mày không nhận họ hàng —— Đáng đời bố mẹ mày bị mày khắc chết ——"

"Mày là đồ thiên sát cô tinh ——"

"Ngay cả chú họ mà mày cũng không nhận —— Mày có xứng với bố mẹ bị mày khắc chết không hả?"

"Mày là đồ tai ương —— Lẽ ra lúc sinh mày ra mẹ mày nên bóp ch/ết mày đi......"

Những lời nguyền rủa ác độc lập tức khuấy động bãi đậu xe ngầm vắng vẻ, sắc mặt Đỗ Bình cực kỳ khó coi.

Hai bảo vệ cũng tái mặt, ra sức lôi gã đàn ông hóa điên đi nhưng vẫn không ngăn nổi những lời thô tục tuôn ra như thác từ miệng gã.

Chỉ có nhân vật chính là chẳng lộ ra cảm xúc gì, Diêm Hạc ngồi trong Maybach màu đen, bình thản ngồi ở ghế sau.

Anh vẫn không thèm cho kẻ bên ngoài một ánh mắt, hờ hững bảo tài xế: "Đi ——"

Ai ngờ vừa dứt lời thì một bóng người lao vút qua khe cửa như quả đạn đại bác rồi nổ tung trên đầu gã đàn ông trung niên.

Diêm Hạc vô thức quay đầu lại, phát hiện tiểu quỷ luôn ăn nói nhỏ nhẹ, nhìn vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn bay vút ra ngoài như đạn đại bác.

Tiểu quỷ đạp lên đầu gã trung niên, có vẻ rất phẫn nộ, tức đến nỗi toàn thân xù lông.

Cậu vừa đạp mạnh lên đầu gã vừa tức giận nói: "Mi mới là tai ương!"

"Cả nhà mi đều là tai ương!"

Nhìn cậu cực kỳ tức giận, mặt mũi đỏ bừng, nhưng không biết nhiều câu chửi nên chỉ lặp đi lặp lại mấy câu mắng của gã đàn ông trung niên——

"Mi mới là thiên sát cô tinh!"

"Cả nhà mi đều là thiên sát cô tinh ——"

Tiểu quỷ bay vút ra ngoài như đạn đại bác giẫm mạnh lên đầu gã trung niên, hùng hổ nói: "Đêm nay mi cứ đợi đấy!"