"A lô, sư phụ à, vâng, đúng đúng đúng, đây là đường Bàn Thượng, ngài tới là được rồi——"

Vệ Triết ngồi xổm ven đường, sau khi cúp điện thoại thì một chiếc xe hơi màu đen chạy vụt qua trước mặt.

Vệ Triết cảm thấy như có một luồng âm khí thổi qua làm hắn lạnh buốt.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh một vòng nhưng không phát hiện chỗ nào có tà ma, thế là gãi đầu tự nhủ chắc mình nghĩ nhiều quá rồi.

Trên chiếc xe đen lao vùn vụt, Mộ Bạch bám vào cửa sổ rồi quay sang do dự nói: "Hình như ta vừa thấy Vệ Triết thì phải."

Cố Đình điệu nghệ bẻ lái bằng một tay rồi bình tĩnh nói: "Đừng sợ."

"Xe cậu ta cũ rích rồi, đừng nói bị xì một cái lốp mà có cho cậu ta mười cái lốp cũng chẳng đuổi kịp cháu đâu."

Mộ Bạch bị cú cua gắt này làm hoa mắt váng đầu tin ngay lập tức.

Đúng là có cho Vệ Triết mười cái lốp cũng đuổi không kịp chiếc xe này của bọn họ.

Cố Đình trộm tổ tông mình chạy xe nhanh như chớp rồi đỗ xịch trước cổng một quán cà phê.

Mười giờ sáng, quán cà phê không đông lắm, cà phê rang tỏa ra mùi thơm quyến rũ, tiếng nhạc du dương len lỏi trong không khí.

Cố Đình dẫn tổ tông mình tới một góc khuất yên tĩnh, bảo cậu mấy ngày trước mình về nhà nói chuyện với một số người lớn tuổi ở Cố gia đã tìm được chút manh mối.

Mộ Bạch hơi váng đầu, ngồi trên ghế hỏi: "Manh mối gì?"

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới lịch sự hỏi có cần gì không, Cố Đình hỏi Mộ Bạch muốn uống gì.

Mộ Bạch không rành dãy đồ uống nhìn hoa cả mắt kia nên nhờ Cố Đình gọi giùm, Cố Đình gọi hai ly cà phê và một phần sandwich.

Đợi nhân viên phục vụ lui ra, Cố Đình nói: "Họ nói tổ tiên Cố gia còn có Thám Hoa lang nữa, nhưng thật giả thế nào thì không rõ."

Mấy người già trong nhà họ Cố cũng đã cao tuổi, những chuyện họ biết đều là truyền miệng chứ không có ghi chép rõ ràng.

Thậm chí có người nói có, có người nói không, thật giả ra sao chẳng ai biết được.

Tim Mộ Bạch đập mạnh mấy lần, nhưng khi nghe nói không thể xác định thật giả thì bỗng nhiên hụt hẫng.

Cậu nói: "Không sao, dù gì cũng có hướng đi rồi."

Cố Đình lại hỏi Mộ Bạch mấy câu để về hỏi lại trưởng giả đời trước của nhà họ Cố.

Hắn hỏi Mộ Bạch chết thế nào, còn nhớ rõ chuyện lúc sống không, Mộ Bạch trả lời từng câu, lúc sắp trả lời tiếp thì nhân viên phục vụ đặt nhẹ hai ly cà phê và sandwich xuống bàn rồi cười nói hai người từ từ dùng.

Cố Đình đã quen uống cà phê đen buổi sáng cho tỉnh táo nên bưng lên uống một ngụm, sắc mặt vẫn như bình thường.

Tiểu quỷ chỉ biết thứ đồ uống trước mặt nhìn giống Cocacola Diêm Hạc hay cho mình uống nên cũng nốc một ngụm lớn.

"......"

Một giây sau, mặt Mộ Bạch nhăn nhúm, nhưng nghĩ đến "làm tổ tông phải ra dáng tổ tông" nên cố nuốt xuống.

Nhưng nuốt xong năm hồn sáu phách cũng bay mất một phách.

Cố Đình vẫn đang lải nhải: "Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể xác định ngài thuộc đời nào nhưng dù gì ngài cũng là tổ tông nhà họ Cố chúng ta."

"Theo lý mà nói ngài phải ở nhà họ Cố mới đúng, đâu tới lượt người dưng khác họ như Diêm Hạc nuôi."

"Ngài thấy đúng không ạ?"

Tiểu quỷ bị cà phê đắng nghét làm bay mất một phách đờ đẫn gật đầu.

Cố Đình vui vẻ lại: "Ngài đồng ý là cháu yên tâm rồi."

Hắn đưa sandwich sang rồi tận tình khuyên nhủ: "Đương nhiên cũng không phải là cháu không cho Diêm Hạc cơ hội làm bà tổ mình, chỉ là cậu ta quá cùi bắp thôi."

"Ngài tuyệt đối đừng để cậu ta lừa đi nhé."

Tiểu quỷ đờ đẫn cắn một miếng sandwich, miễn cưỡng át đi vị đắng trong miệng, nghe người trước mặt nói vậy thì chột dạ hiếm thấy: "Không phải cậu ấy lừa ta đâu."

"Tại ta ngủ với cậu ấy suốt một thời gian dài, bị cậu ấy phát hiện nên phải chịu trách nhiệm thôi."

Cố Đình: "???"

Hắn ngây ngốc nhìn tổ tông nhà mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế gặm sandwich, nhìn chẳng khác gì sinh viên thời nay.

Thì ra là tổ tông hắn ngủ với Diêm Hạc.

Chứ không phải Diêm Hạc ngủ với tổ tông hắn.

Gặm xong một cái sandwich, Mộ Bạch quệt mồm thở dài nói: "Cậu ấy bảo thủ quá."

"Mặc dù cậu ấy rành thiên văn địa lý, thấu tình đạt lý, tính tình điềm đạm lương thiện, biết nấu canh biết làm bánh tart biết kể chuyện......"

Tiểu quỷ huyên thuyên một tràng dài, kết quả đến lúc kể tật xấu lại phát hiện mình thật sự tìm không ra tật xấu nào của Diêm Hạc.

Thậm chí Diêm Hạc còn biết sửa đồ nữa.

Sau khi chết, trên người cậu luôn đeo một sợi dây chuyền vàng mặt ngọc, mặt dây chuyền được bện từ chỉ đỏ và tơ vàng, nhưng sau mấy trăm năm chỉ đỏ trên mặt dây chuyền đã bung ra.

Một buổi tối nọ Diêm Hạc nhìn thấy, anh tháo chỉ đỏ trên mặt dây chuyền ra rồi bện lại hết mấy tiếng đồng hồ.

Tiểu quỷ nghĩ ngợi hồi lâu mới thốt ra một câu: "Nhưng cậu ấy cao mét tám lận."

"Ta đâu thể lấy một người đàn ông cao mét tám được."

Nếu tổ tông Mộ gia biết cậu qua lại với một người đàn ông cao mét tám, chỉ sợ nắp hòm cũng đẩy không nổi.

Cố Đình trầm mặc, hắn thực sự không thể liên hệ Diêm Hạc biết sửa đồ mà Mộ Bạch nói với Diêm Hạc lạnh như núi băng trong trí nhớ của mình.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm người ta khiếp hãi rồi.

Nhưng nếu tổ tông hắn nằm trên thì Diêm Hạc cao gần mét chín đúng là hơi cao thật.

Hắn muốn tìm bạn trai cũng chẳng bao giờ tìm người cao hơn mình cả.

Cố Đình ra vẻ tiếc nuối an ủi: "Đúng vậy, điểm nào cậu ta cũng tốt, chỉ có điều cao tới mét tám......"

"Ngài muốn tìm cũng đâu thể tìm người cao như vậy......"

Mộ Bạch buồn rầu nghĩ nếu Diêm Hạc là cô nương thì dù có cao hai mét mình cũng sẽ chịu trách nhiệm ngay lập tức.

Nhất định cậu sẽ đưa kiệu lớn tám người khiêng đến, cưới hỏi đàng hoàng rước Diêm Hạc về nhà.

Cùng lắm thì làm kiệu hoa cao một chút, áo cưới may lâu một chút.

Người khác muốn giễu cợt thì cứ giễu cợt đi.

Nhưng bây giờ Diêm Hạc lại là đàn ông hàng thật giá thật.

Thấy tổ tông nhà mình phiền muộn, Cố Đình bình tĩnh nói: "Ngài cứ yên tâm."

"Cậu ta không đạt chuẩn nhưng vẫn còn rất nhiều người đạt chuẩn mà."

"Trên đời này đâu chỉ có mình cậu ta."

Có cả đống nam sinh cao mét bảy cho tổ tông hắn chọn.

Ai làm bà tổ hắn cũng tốt hơn Diêm Hạc cả.

Ở bên kia.

Vệ Triết đứng trong biệt thự trống rỗng, hốt hoảng gọi điện báo tin cho Diêm Hạc.

Diêm Hạc ở đầu dây bên kia phê duyệt hồ sơ, nghe Vệ Triết nói tiểu quỷ không có trong biệt thự thì "ừm" một tiếng, nói mình biết rồi.

Sáng nay camera trước cổng biệt thự đã gửi ảnh chụp bóng người, báo cho anh biết có kẻ lảng vảng ở cổng.

Diêm Hạc xem camera, chứng kiến toàn bộ quá trình Cố Đình lén trộm tổ tông.

Vệ Triết trợn mắt: "Vậy giờ tính sao đây?"

Diêm Hạc ký hồ sơ, bình tĩnh nói: "Không sao. Cậu về trước đi."

Đến tối Cố Đình sẽ tự giác trả người lại thôi.

Hôm nay tạm thời cho chắt trai tỏ lòng hiếu thảo với tổ tông đi.

———

Buổi sáng nói chuyện ở quán cà phê xong, Cố Đình nhận được thông báo công ty sắp mở cuộc họp.

Hắn đưa Mộ Bạch đến công ty, sợ tổ tông nhà mình buồn chán nên cố ý chọn tiểu minh tinh tốt tính nhất đến nói chuyện với Mộ Bạch cho đỡ buồn.

Trong phòng tiếp khách quý, thư ký cất bánh kem đi rồi nhẹ nhàng nói với Mộ Bạch ngồi trên ghế salon: "Cố tổng phải đi họp, ngài ở đây nghỉ ngơi một lát nhé."

Mộ Bạch ngồi trên salon, chẳng bao lâu sau, một nam sinh tóc đỏ đẩy cửa vào.

Nam sinh có khuôn mặt thanh tú, mặc đồ hợp mốt, trên người đeo đầy trang sức sáng chói, ngồi chung ghế với cậu rồi cười hỏi: "Dạo này cậu cũng đi theo anh Cố à?"

Mộ Bạch thoáng do dự rồi gật đầu.

Tiểu minh tinh thoải mái ngồi trên salon, y chống cằm nhìn Mộ Bạch ngoan ngoãn ngồi trên ghế rồi vui vẻ nói: "Sao tôi cứ có cảm giác chưa từng thấy cậu trong giới nhỉ?"

"Sao da cậu đẹp thế? Lên hình chắc không thấy lỗ chân lông đâu nhỉ?"

Mộ Bạch hơi ngửa người ra sau, khẩn trương nhìn tiểu minh tinh xích lại gần.

Tiểu minh tinh cứ tưởng người trước mặt cũng giống mình, thấy Mộ Bạch có vẻ căng thẳng thì nhịn không được sờ chân cậu rồi trầm trồ khen: "Chân cậu dài thật đấy."

"Chà, eo cũng nhỏ nữa......"

"Cái này mà lên hình thể nào cũng làm con dân mất máu......"

Mặt Mộ Bạch đỏ tới mang tai, chụp tay người trước mặt rồi nghiêm nghị nói: "Khoan đã, đừng sờ......"

Tiểu minh tinh cười vang: "Cậu thế này không được đâu, dễ mắc cỡ quá."

"Chưa chụp hình tạp chí hay quay quảng cáo bao giờ đúng không? Khi nào cậu quay quảng cáo, có cả đống người mặc đồ cho cậu nữa cơ......"

"Mà ngoại hình cậu đẹp thật đấy, nhìn là biết đẹp tự nhiên......"

Tiểu minh tinh thở dài: "Tôi lại không được vậy, mũi tôi là hàng độn......"

Mộ Bạch ngẩn người: "Độn?"

Tiểu minh tinh gật đầu rồi tốt bụng giải thích: "Tức là lấy dao xẻ mũi ra rồi nhét miếng độn vào cho cao hơn ấy......"

"Tôi sờ mũi cậu được không?"

Mộ Bạch nghe nói xẻ mũi ra đã thấy tê cả da đầu, thế là gật đầu rồi nghiêm túc nói: "Cậu sờ đi."

Tiểu minh tinh ngứa tay chồm tới sờ mũi cậu một cái rồi xuýt xoa: "Đẹp ghê cơ......"

"Hèn gì cậu dễ mắc cỡ vậy, Cố tổng còn dẫn cậu theo nữa."

Mộ Bạch: "......"

Cậu nén giận nghĩ thầm sao chắt mình lại hẹn hò với tiểu minh tinh nghịch ngợm hay sờ mó lung tung này chứ?

Thậm chí người trước mặt còn đòi sờ mông cậu nữa——

Tiểu minh tinh lắc đầu cảm thán: "Tôi tập biết bao lâu mà mông vẫn không mẩy bằng cậu."

"Cậu hay tập động tác gì cho mông vậy? Chia sẻ bí quyết được không?"

Mộ Bạch: "......"

Vành tai cậu đỏ bừng, yên lặng ngồi lún xuống ghế salon, không nói năng gì.

Tiểu minh tinh lại chồm tới nói: "Được rồi được rồi, tôi không sờ nữa là được chứ gì."

"Sao cậu có thể đỏ từ mặt đến cổ được nhỉ?"

"Tôi mời cậu uống trà sữa nhé?"

Tiểu quỷ ngẩng đầu lên, rụt rè hỏi: "Thật không?"

Hai phút sau.

Tiểu minh tinh nhìn giao diện đặt trà sữa trên điện thoại rồi tặc lưỡi: "100% đường?"

"Cậu uống ngọt ghê, chán sống rồi hả? Cái này phải tập bao lâu mới gầy được chứ?"

Mộ Bạch nghe không hiểu lắm, chỉ ngập ngừng hỏi: "Đắt lắm à?"

Tiểu minh tinh vui vẻ nói: "Cậu đi theo Cố tổng mà sao còn hỏi câu này nữa?"

"Nhớ đó, sau này đừng hỏi Cố tổng câu này, Cố tổng sẽ cảm thấy tiền mình cho cậu chưa đủ nhiều đấy."

Cố Đình luôn rất hào phóng với bọn họ, hầu như không bao giờ để bọn họ phải hỏi câu này.

Tiểu minh tinh chốt đơn trà sữa và đồ ăn rồi lại tò mò hỏi: "Cậu mới đi theo Cố tổng chưa lâu đúng không?"

Mộ Bạch ngoan ngoãn gật đầu: "Hôm nay tôi mới đến với cậu ấy."

Tiểu minh tinh thấy vẻ ngoan ngoãn của người trước mặt thì hết sức ngứa tay, nhịn không được véo má cậu một cái.

Sao nhìn người trước mặt có vẻ khô khan cứng nhắc quá vậy?

Trả lời đâu ra đó.

Hỏi gì đáp nấy.

Ngay cả ngày đầu tiên đi theo Cố tổng cũng thật thà nói cho y biết.

Người kiểu này mà vào ngành giải trí không bị người ta ăn sạch mới lạ đấy.

Tiểu minh tinh tốt bụng nhắc nhở: "Người như cậu vào ngành giải trí phải coi chừng. Xin anh Cố thêm ít tài nguyên đi, đừng ngại."

Mộ Bạch nghe hiểu từng chữ của người trước mặt, nhưng khi hợp lại với nhau thì không hiểu lắm.

Cậu đành giả bộ như mình đã hiểu rồi gật đầu.

Tiểu minh tinh ngồi chung một chỗ với cậu nói: "So với tên tóc xanh hống hách tháng trước, tôi thấy cậu tốt hơn hắn nhiều."

"Tên tóc xanh kia cứ dương dương đắc ý khoe với tôi Cố tổng tốt với mình cỡ nào, Cố tổng còn nói thích tôi nữa kìa, thế mà tôi có khoe với hắn đâu."

Mộ Bạch làm thính giả ậm ừ gật đầu, bỗng nhiên sửng sốt, đầu cũng cứng đờ.

Tiểu minh tinh vẫn đang huyên thuyên: "Đương nhiên là tôi cũng thích Cố tổng, tôi chỉ lười khoe với loại người kia thôi......"

"Tôi biết Cố tổng từng thích mình là được rồi, tụi tôi còn đến Maldives nữa......"

Mộ Bạch cứng đờ há hốc miệng, không phát ra được âm thanh nào.

Thật lâu sau, tiểu minh tinh kể chuyện du lịch từ Maldives sang Big Ben ở London mới nghe Mộ Bạch sững sờ hỏi: "Cố Đình thích cậu? Cậu cũng thích Cố Đình à?"

Chắt cậu là đoạn tụ sao?

Tiểu minh tinh thấy Mộ Bạch như gặp sét đánh giữa trời quang thì tưởng cậu đau lòng vì tính trăng hoa của Cố Đình, thuận miệng an ủi: "Đều là quá khứ rồi."

"Cậu cũng biết mà, người như Cố tổng đâu chỉ hẹn hò với một bạn trai được, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

"Nếu không sau này bên cạnh anh ấy xuất hiện thêm những người khác, cậu sẽ đau khổ lắm đấy......"

Mộ Bạch chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Chắt cậu là đoạn tụ thì cũng thôi đi.

Còn hẹn hò với nhiều bạn trai cùng một lúc.

Cặp kè người này xong lại đổi người khác.

Thậm chí còn không cho người ta danh phận nữa.

Đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn làm đầu Mộ Bạch ong ong, trước mắt biến thành màu đen.

Nhưng cuối cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn này lại thần kỳ bay vọt đến xó xỉnh nào đó khiến cậu rút ra một kết luận.

Chắt cậu là đoạn tụ.

Hình như tổ tông hắn cũng đâu tức giận đến nỗi lật nắp hòm ngồi dậy.

Cơ mà không đúng, hình như cậu chính là tổ tông mà.

Tiểu quỷ hoa mắt váng đầu ngồi trên ghế salon, thẫn thờ tiếp nhận đả kích.

Tiểu minh tinh cảm thấy bộ dạng đờ đẫn của người trước mặt khá giống máy móc đang chạy thì bị trục trặc, giờ đang ngồi vá lỗi bằng logic của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiểu minh tinh đi tới mở cửa, trông thấy thư ký cầm hai ly trà sữa lúc nãy họ đặt.

Tiểu minh tinh nhận trà sữa rồi âm thầm thở dài, quả nhiên nam sinh trong phòng là người Cố Đình mới thích gần đây.

Nếu không thư ký đã chẳng tận tâm như vậy, đồ uống cũng tự mình bưng tới cửa, ngay cả Cố Đình cũng dặn y phải đối đãi với nam sinh như tổ tông.

Chẳng phải đang ám chỉ nam sinh trong phòng tiếp khách quý là tiểu tổ tông hiện giờ của Cố Đình sao.

Y là người tinh ý nên nghe xong lập tức hiểu ngay.

Tiểu minh tinh cầm hai ly trà sữa, trông thấy Mộ Bạch ôm đầu bằng hai tay, ngồi ngẩn ra như vẫn chưa hoàn hồn.

Tiểu minh tinh thở dài, có lẽ anh bạn ngây thơ cứng nhắc này vẫn chưa chấp nhận được sự thật Cố tổng là kẻ trăng hoa.

Tiểu minh tinh vừa đặt mông ngồi xuống thì nghe anh bạn ngây thơ cứng nhắc bên cạnh nói với mình: "Cậu gọi Cố Đình tới đây."

"Nhân tiện bảo cậu ta tìm hai quyển kinh Phật thanh tâm quả dục rồi chuẩn bị giấy bút chép lại đi."