Cố Đình come out năm mười sáu tuổi.

Lúc đó cả nhà họ Cố đều sốc nặng, ngay cả con mèo Ba Tư nuôi trong nhà đêm đó cũng không ngủ vùi như mọi khi mà ngoắc đuôi ngồi trên salon xem hắn ăn đòn.

Không sai.

Là ăn đòn.

Cha hắn tức giận quất mông hắn rồi mắng hắn đồi phong bại tục, sau này mình chết không biết phải ăn nói sao với lão tổ tông nhà họ Cố.

Cố Đình lúc ấy mười sáu tuổi cứng cổ gào lên với cha mình: "Nói sao à?"

"Thì có sao nói vậy thôi! Họ quản được con chắc?"

Đúng là quản được thật.

Cố Đình hai mươi bảy tuổi yên lặng mở kinh Phật ra, ngồi trong phòng tiếp khách quý nói với lão tổ tông mấy trăm năm trước của mình: "Phải chép hết sao ạ?"

Tổ tông mười tám tuổi của hắn: "Quân tử hổ thẹn khi nói nhiều mà làm ít. Hành vi phóng túng như thế không chép hết làm sao tĩnh tâm được?"

Cố Đình: "......"

Tổ tông lẩm bẩm: "Đoạn tụ thì thôi đi, một lần còn đoạn nhiều tụ như vậy nữa."

"Mỗi ngày hẹn hò một người, có khác gì kẻ trăng hoa lừa tình người ta không?"

Cố Đình yên lặng mở nắp bút, cũng không giải thích không phải mình hẹn hò một lần mấy người mà chỉ đơn thuần là quan hệ giao dịch.

Nếu cho tổ tông hắn biết, e là không chỉ chép kinh Phật thôi đâu.

Thấy tổ tông nhà mình nổi trận lôi đình như gặp đả kích cực mạnh, Cố Đình cứ tưởng tổ tông cứng nhắc bảo thủ không chịu được kiểu quan hệ mở, chướng mắt những thứ loạn thất bát tao.

Hắn đành phải vừa chép kinh Phật vừa thành tâm hối lỗi —— Lần sau chỉ hẹn hò một người thôi.

Khi nào hết hợp đồng lại tìm người mới.

Mộ Bạch ngồi trên ghế yên lặng bảo hắn: "Đưa quyển kinh Phật còn lại cho ta."

Cố Đình không hiểu lắm, đưa kinh Phật trong tay cho cậu.

Mộ Bạch mở kinh Phật ra rồi yên lặng cầm bút lông chép kinh Phật, sám hối với tổ tông.

Cậu cũng có lỗi.

Còn là lỗi nặng nữa.

Sau khi biết Cố Đình đoạn tụ, ý nghĩ hiện ra trong đầu cậu là hình như đoạn tụ cũng không sao.

Một tổ tông một chắt trai ngồi trong phòng tiếp khách quý chép kinh Phật đến trưa.

Cả hai đều sám hối với tổ tông.

Một người nghĩ không đổi, kiên quyết không đổi, có chết cũng phải yêu đương với trai, một người thì nghĩ rốt cuộc có chiếc kiệu hoa nào đủ cho một người đàn ông cao gần mét chín ngồi không.

Tiểu minh tinh kế bên phòng tiếp khách quý đã uống hết trà sữa mà vẫn không thấy người ra.

Y hơi băn khoăn, nhưng một lát sau thư ký tới nói Cố tổng bảo y vào phòng tiếp khách quý bên cạnh.

Tiểu minh tinh đi vào, trông thấy anh bạn cứng nhắc ngồi trên ghế cầm bút lông viết chữ, còn Cố Đình đang thu dọn giấy bút và kinh Phật bên cạnh.

Thậm chí y còn chứng kiến Cố Đình vừa dọn đồ vừa lải nhải nói với anh bạn cứng nhắc: "Bốn giờ cháu còn phải họp nữa, họp xong cháu lại chép tiếp. Ngài yên tâm, cháu bảo đảm sẽ chép hết không sót chữ nào đâu ạ."

Tiểu minh tinh sửng sốt.

Bộ dạng này của Cố Đình quả thực giống hệt y hồi bé không làm bài tập bị giáo viên bắt chép phạt.

Tiểu minh tinh thấy anh bạn cứng nhắc nghiêm nghị "ừm" một tiếng rồi nói: "Không được chép nhảy trang đâu đấy."

Cố Đình: "......"

Đợi Cố Đình đi xong, tiểu minh tinh lẩm bẩm: "Đây là play gì vậy?"

Thầy trò play?

Cũng không giống lắm.

Nhìn giống trưởng bối giáo huấn tiểu bối hơn.

Chẳng lẽ Cố Đình cưng chiều người trước mặt đến mức này rồi sao?

Hèn gì gọi là tổ tông.

Mộ Bạch đặt bút lông xuống, thấy tiểu minh tinh xích lại gần tò mò nhìn mình lom lom thì giật nảy mình.

Cậu thảng thốt: "Sao vậy?"

Tiểu minh tinh lắc đầu: "Tự dưng thấy cậu trắng thật đấy."

"Lúc nãy nhìn cậu đâu có trắng như vậy."

"Cậu hay làm đẹp ở đâu thế?"

Vì là minh tinh nên y cực kỳ nhạy cảm với thay đổi màu da của người xung quanh, những người đóng phim chung với y có động dao kéo hay không nhìn là biết ngay.

Mộ Bạch thoáng lùi ra sau, nói mình không hề làm đẹp.

Tiểu minh tinh xuýt xoa một tiếng rồi ghen tị nói: "Đẹp từ trong trứng đúng là có khác."

Y có chết ba ngày cũng chưa chắc đã trắng bằng nam sinh trước mặt.

Đúng là người so với người làm người tức chết mà.

—————

Bảy giờ tối.

Cố Đình dẫn tổ tông nhà mình đến một nhà hàng Michelin cực khó đặt chỗ ở Tân Thị.

Khung cảnh hết sức sang trọng, tiếng nhạc êm đềm như nước chảy, bộ đồ ăn sáng bóng lẳng lặng nằm trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết, nhân viên phục vụ mặc áo gilê nhẹ giọng giới thiệu đủ loại nguyên liệu cao cấp đắt tiền.

Mộ Bạch ngồi trên ghế nhung nhai một miếng gan ngỗng nhỏ xíu, chỉ hai ba miếng đã hết.

Đối mặt với chiếc đĩa trống trơn sáng loáng, cậu chợt nhớ đến món bò kho Diêm Hạc nấu ở nhà.

Tô cơm đầy ắp chan nước súp sánh ngọt, trộn với thịt bò mềm rục và khoai tây thấm đẫm nước súp.

Tiểu quỷ nuốt nước miếng.

Cố Đình ngồi đối diện nghiêm túc bảo cậu sau này về nhà họ Cố sẽ không để cậu gội đầu mà phải lo giá, cũng không để cậu chịu khổ nữa.

Mộ Bạch gượng gạo gật đầu.

Sau đó nhân viên phục vụ bưng ra một tô salad rau củ bắt mắt.

Mộ Bạch dè dặt cầm nĩa ghim một lá rau, không hiểu tại sao người sống phải ăn cỏ, còn ăn cả tô nữa.

Cậu do dự một lát rồi hỏi: "Cứ thế ăn luôn à?"

Cố Đình gật đầu.

Mộ Bạch nhai cỏ trong miệng, hồi lâu sau mới nuốt xuống.

Sau bữa ăn, Mộ Bạch thích nhất là món tráng miệng, cảm giác béo ngậy, vào miệng lập tức tan ngay.

Tiếc là món tráng miệng chỉ to bằng ngón cái, mỗi người một miếng.

Nghe chắt cậu nói món này đắt kinh hồn.

Tiểu quỷ yên lặng cầm khăn lau miệng, lại thèm bánh tart trứng Diêm Hạc làm.

Lần nào Diêm Hạc cũng nướng cả khay, một khay có đến mấy cái.

Đôi khi còn bỏ thêm nho khô cho cậu nữa.

Cố Đình ký tên vào tờ giấy nhân viên phục vụ đưa, mạnh tay chi ra một số tiền khủng, trong lòng cảm thán rốt cuộc mình cũng cho tổ tông hưởng thụ cuộc sống giàu sang rồi.

Hoàn toàn không biết tổ tông mình ngồi đối diện móc móc ngón tay vào khăn trải bàn, rầu rĩ thương nhớ bánh tart trứng ngoài đường năm tệ một cái.

Ký giấy xong, Cố Đình dẫn tổ tông mình ra khỏi nhà hàng.

Trên đường đậu đủ loại xe sang trọng, Cố Đình đi thẳng tới một chiếc siêu xe mui trần nổi bật nhất trong số đó.

Hắn mở cửa xe, cho Mộ Bạch ngồi ở ghế phụ của siêu xe mui trần trị giá mấy triệu rồi hỏi cậu có thích không.

Cố Đình biết đám cháu chắt trạc tuổi Mộ Bạch ở Cố gia đều mê xe đua và mô tô.

Mộ Bạch nhìn chiếc xe không nóc trên đầu rồi gượng gạo lắc đầu.

Lắm lúc cậu không hiểu rốt cuộc chắt mình có tiền hay không có tiền nữa.

Nếu nói có tiền thì ngay cả nóc xe cũng chẳng có.

Nhưng nếu nói không có tiền thì tốt xấu gì chắt cậu cũng có chiếc xe bốn bánh.

Lần đầu tiên cậu gặp Vệ Triết, hắn nhốt cậu vào thú bông rồi cưỡi xe đạp công cộng chạy vèo vèo trên đường núi quanh co.

Thấy Mộ Bạch lắc đầu, Cố Đình mỉm cười, vừa bẻ lái bằng một tay vừa thản nhiên nói: "Cháu chở ngài đi một vòng là biết ngay ấy mà."

Chẳng có đàn ông nào không mê xe cả.

Cố Đình lái siêu xe ra khỏi trung tâm thành phố rồi lao nhanh trên con đường ngoại ô vắng vẻ giữa tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao.

Mộ Bạch ngồi cạnh ghế lái, có chút hoa mắt chóng mặt.

Gió mạnh ập thẳng vào mặt, Mộ Bạch há miệng khó nhọc nói: "Khoan —— Khoan ——"

Cố Đình đang bẻ cua trong tiếng gió rít hoàn toàn không nghe thấy tổ tông bên cạnh la oai oái, hắn hào hứng đạp ga tăng tốc.

Cả người Mộ Bạch choáng váng, vừa há miệng thì gió ùa vào làm cậu sặc không nói nên lời.

Lại một cú cua gắt khiến dây an toàn siết ngực Mộ Bạch khó thở, cảm giác hoa mắt chóng mặt cực kỳ khó chịu.

Cậu khó nhọc hét lên một tiếng nhưng thanh âm bị tiếng gió át đi nên không nghe rõ.

Sau mấy cú cua gắt, tiểu quỷ hoa mắt chóng mặt bị dây an toàn siết cổ khó chịu, không biết sợi dây màu đen trên người dùng để làm gì nên chóng mặt cởi dây an toàn ra.

Siêu xe mui trần lao vun vút trên đường vắng, Cố Đình ngồi ở ghế lái nghe tiếng động cơ chỉ thấy máu nóng sôi trào, phấn khích reo lên với tổ tông bên cạnh: "Có phải thích lắm không ——"

"Chạy một vòng có phải sướng lắm không ——"

Người bên cạnh không có tiếng nào.

Cố Đình thắc mắc quay đầu nhìn sang ghế phụ.

Kết quả cái nhìn này làm hắn sợ mất mật, trên ghế phụ đâu còn bóng dáng tổ tông hắn nữa, ngay cả dây an toàn cũng bị tháo ra.

Trong kính chiếu hậu, tổ tông hắn đang tung bay giữa trời, ngã trái ngã phải, cách hắn càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành một chấm đen.

Hồn vía Cố Đình bay hết lên mây, trong đầu ong ong, hai mắt trợn tròn.

Đậu móa.

Sao tổ tông nhà mình bay mất rồi.

Còn bay càng lúc càng xa nữa.

Cố Đình hoảng hốt vội vã tấp xe vào lề, gân cổ gào tên tổ tông mình đến khàn cả giọng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộ Bạch đâu.

Mấy phút sau.

Diêm Hạc đậu xe dưới lầu Cố Đình nhận được một cú điện thoại.

Anh vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nghe máy, vẻ mặt trầm tĩnh.

Cho đến khi người ở đầu dây bên kia cuống quýt nói năng lộn xộn: "Bay rồi. Lái xe làm tổ tông tôi bay lên trời rồi ——"

Diêm Hạc khẽ nhíu mày: "Cái gì?"

Nửa phút sau.

Người đàn ông mặc áo khoác đen đứng cạnh Maybach, vẻ mặt đờ đẫn chưa từng thấy, hơn mười giây sau mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Tiểu quỷ ngồi trên xe thể thao mui trần của Cố Đình, tự tháo dây an toàn nên bay lên trời.

Diêm Hạc biết thực thể tiểu quỷ cần rất nhiều âm khí để ổn định, trong biệt thự có bùa tụ âm khí nên ngày thường tiểu quỷ ở nhà không cần lo thiếu âm khí.

Lúc ra ngoài có anh đi cùng nên thực thể tiểu quỷ vẫn luôn ổn định, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khi Cố Đình đem Mộ Bạch đi, thật ra Diêm Hạc cũng chẳng lo lắng.

Vì không có bùa tụ âm khí trong biệt thự và anh nên thực thể tiểu quỷ sẽ dần suy yếu, đến lúc đó Cố Đình buộc lòng phải trả lại tiểu quỷ cho anh.

Nhưng Diêm Hạc hoàn toàn không ngờ đêm hôm khuya khoắt Cố Đình ăn cơm xong không về nhà mà lái siêu xe mui trần đi chơi.

Lái siêu xe mui trần với vận tốc nhanh như vậy, thực thể gần như trở về dạng hồn phách của tiểu quỷ tất nhiên sẽ bay lên.

Bên kia, tiểu quỷ choáng váng bay theo gió giữa không trung từ từ dừng lại.

Đầu óc mụ mị như bột nhão của cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh.

Màn đêm buông xuống, bốn phía yên lặng như tờ, đường dài quanh co, ánh trăng tịch liêu rọi xuống đường nhựa hòa vào đèn đường mờ nhạt.

Mộ Bạch vô thức đi mấy bước, chợt nhận ra hình như mình lại biến về tiểu quỷ, cậu bay là là trên mặt đất, mặc dù không bay cao lắm nhưng cũng không thể đi trên mặt đất được nữa.

Mộ Bạch ngây ngẩn cả người.

Bốn phía vắng vẻ tĩnh mịch, cậu ngơ ngác bay lơ lửng trên mặt đất, sau khi lượn vài vòng thì vô thức lướt tới một hướng quen thuộc.

Nhưng bay nửa chừng, Mộ Bạch lại sững sờ.

Cậu nhìn thấy bóng mình trên đường nhựa.

Cô hồn dã quỷ không có bóng.

Nếu cậu mang theo cái bóng này về nghĩa địa ở ngoại ô, chẳng biết đám ác quỷ ở đó sẽ xem cậu là người hay là quỷ nữa.

Nếu đám ác quỷ kia xem cậu là người, rất có thể chúng sẽ xé xác cậu rồi chia nhau ăn.

Tiểu quỷ lang thang trên đường một hồi, cố tìm chắt trai bị lạc của mình.

Nhưng không tìm được.

Chắt cậu đang sốt ruột phóng siêu xe tới chỗ Diêm Hạc.

Lang thang một hồi, tiểu quỷ do dự lướt tới một hướng quen thuộc khác.

Nói chung vì là nửa người nửa quỷ nên Mộ Bạch bay không nhanh bằng trước kia, chật vật bay một lúc lâu mới tới trung tâm thành phố.

Trung tâm thành phố vẫn náo nhiệt như xưa, vì có bóng nên tiểu quỷ không dám đi công khai như trước mà chui vào mấy ngóc ngách.

Ngõ hẻm vắng vẻ im lìm, dây điện cũ kỹ chằng chịt, đèn đường tù mù, có khi chỉ rọi xuống một tia sáng mờ nhạt.

Tiểu quỷ đang băng qua hẻm nhỏ đột nhiên cứng đờ không dám nhúc nhích, nép sát người vào bức tường loang lổ, tinh thần hoảng loạn.

Cuối con hẻm tối tăm, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, ánh trăng khuất sau đám mây, trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng xích sắt kéo lê trên đất.

Trong màn đêm đen kịt, một bóng đen và một bóng trắng kéo xích sắt bước đi.

"Xui thiệt, sao lại đến lượt mấy lão già khú đế kia viết sổ sinh tử chứ......"

Trong tay Bạch Vô Thường cầm một quyển sách khâu gáy màu vàng nhạt, vừa kéo xích sắt vừa than vãn: "Mấy lão già này toàn viết chữ phồn thể, ai mà đọc được......"

Hắc Vô Thường bên cạnh y lạnh mặt không nói gì.

Bạch Vô Thường thở dài một hơi, không đợi y nói tiếp, Hắc Vô Thường bên cạnh đột nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn về hướng khác.

Bạch Vô Thường cũng ngẩng đầu lên, y híp mắt nhìn qua ban công rồi cười khẽ: "Ái chà chà ——"

"Xem ta phát hiện được gì này——"

Trong phút chốc, du hồn kéo xích sắt bay vút lên, một bóng đen một bóng trắng chợt hiện ra giữa không trung, Bạch Vô Thường mặc áo trắng cầm sợi xích trong tay lướt nhanh về phía góc tường loang lổ cuối hẻm.

Một bóng người mặc áo khoác đen chợt xuất hiện cạnh góc tường, anh cúi xuống rồi đưa tay ôm lấy người đứng ở góc tường, trong giọng nói mang theo ý cười: "Giận thật à?"

Người đàn ông cúi đầu dỗ dành: "Được rồi, sau này nghe lời em hết."

Giọng điệu và cử chỉ giống hệt một đôi tình nhân đang giận nhau.

Hắc Bạch Vô Thường đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn người sống bỗng dưng xuất hiện kia.

Mặc dù người đàn ông trước mặt có âm khí nặng nhưng trăm phần trăm là người sống.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Chẳng lẽ tiểu quỷ lúc nãy bọn họ thấy ở góc tường là nhìn lầm sao?

Người cạnh góc tường cũng không phải quỷ mà là người sống?

Hắc Bạch Vô Thường do dự hạ xích sắt xuống rồi bay giữa không trung nhìn đôi tình nhân có vẻ đang giận dỗi này.

Áo khoác của người đàn ông gần như che kín người trong ngực, ngay cả góc áo cũng không thấy được, cúi đầu xuống thấp hơn rồi dịu giọng dỗ dành, thậm chí còn nói: "Vẫn còn giận à? Hôn một cái nhé?"

Hắc Bạch Vô Thường đứng xem nãy giờ: "......"

Bạch Vô Thường: "Đi thôi. Chắc nhìn lầm rồi."