"Nhưng tôi không phải người anh cần tìm.

Tôi...."
Cốc cốc cốc.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu chủ, bên ngoài có một người phụ nữ, tự nói là người thân của Từ Hoạ, muốn gặp cô ấy."
Nam Trấn Ảnh nghe đến cái tên này, chân mày khẽ nhíu lại.
_________
Á Hằng bước vào căn biệt thự, nhưng người đầu tiên mà bà ta gặp được không phải là Nhạc Ca mà lại chính là Nam Trấn Ảnh.
"Bà là ai?"
Á Hằng cười nhẹ.
"Đại soái thật nhanh quên, ngài vừa rời Thập Mộng Hà không lâu, lẽ nào đã quên...tôi chính là chủ nhân của nơi đó."
Hắn nhìn Á Hằng, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hơn nữa, hắn cảm thấy như là đã gặp bà ta ở đâu đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhớ ra được.
"Bà có quan hệ gì với Nhạc Ca, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi đó của bà?" Giọng hắn lạnh lùng.
Nhưng bà ta không tỏ ra sợ hãi trước Nam Trấn Ảnh, rõ ràng bà ta không giống như một người phụ nữ bình thường.
"Nhạc Ca? Xin lỗi đại soái, Nhạc Ca là ai tôi không biết, càng không dám biết.

Hôm nay tôi đến đây chỉ là muốn đưa em gái của tôi trở về.

Mong ngài đừng làm khó tôi."
"Em gái bà? Là ai?"
"Là người mà ngài đã mang về nơi này.

Đó là em gái tôi, Từ Hoạ."
Nam Trấn Ảnh chợt cười.
"Từ Hoạ? Cái tên nghe thật nực cười.

Em gái bà ư? Vậy thì thật xin lỗi, Nam Trấn Ảnh tôi đây không phải loại người tùy tiện.

Người tôi đem về, đương nhiên sẽ không tùy tiện như thế.

Tôi nói cho bà biết.

Cô ấy tại sao lại xuất hiện ở nơi đó của bà, tôi nhất định sẽ điều tra rõ.

Còn nữa, cô ấy là vợ hợp pháp của rôi.

Đừng nghĩ chỉ cần bịa ra một cái tên, giả mạo một cái thân phận là muốn làm gì thì làm.

Người của tôi, tôi khắc biết rõ."
"Đại soái, ngài đừng hiểu lầm, tôi không thích nhất chính là giả mạo.

Càng không thích nhất chính là cướp người của người khác.

Có lẽ là ngài đã nhận nhầm rồi.

Từ Hoạ là em gái tôi, hơn nữa, nó không thể là vợ của ngài được, bởi vì...." Bà ta chợt nở một nụ cười thâm sâu, không hề kiêng dè nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.


"...nó đã có gia đình rồi, hơn nữa, còn đã từng sinh con."
Đã có gia đình rồi.....đã từng sinh con....
Trong đầu Nam Trấn Ảnh giống như có một tiếng nổ lớn.

Không thể nào, những lời bà ta nói, ánh mắt đó của bà ta, giọng điệu đầy tự tin đó.

Hắn nhớ lại lời của cô đã nói.

Cô nói cô không phải người mà hắn tìm, cô tên Từ Hoạ, cô không phải Nhạc Ca.

Hắn đứng đó, bàn tay khẽ siết chặt lại.

Lần đầu tiên hắn nghi ngờ trực giác của chính mình.

Nếu như cô không phải là Nhạc Ca thì hắn phải làm sao bây giờ, niềm hạnh phúc chốc lát ấy của hắn sẽ như cánh hoa sắp tàn mà rụng rời hay sao?
"Không thể nào...."
"Nếu ngài không tin? Vậy hãy để Từ Hoạ tự nói đi."
Nam Trấn Ảnh do dự, hắn đang lo sợ.

Nhưng hắn sợ gì cơ chứ, cô chính là Nhạc Ca, đúng thế, cô chính là Nhạc Ca mà, hắn tự nhắc lại ngàn lần với bản thân mình như thế.

Nhưng lẽ nào, hắn thực sự tin vào bản thân của mình hay sao.
____________
Nhạc Ca được đưa ra khỏi căn phòng.

Cô vừa nhìn thấy Á Hằng, bản thân lại trở nên sốt sắng chạy đến nắm lấy tay bà ta.
"Chị, Tiết Hảo ra sao rồi!!"
"Tiết Hảo không sao, chỉ là bị thưong, đang được chữa trị."
Nhạc Ca gật gật đầu.
"Thật may....vậy...vậy còn bé con..."
"Em yên tâm, mấy ngày em mất tích, chị đích thân đến nhà trẻ, đưa bé con về nhà rồi, đừng lo."
"Cảm ơn chị." Cô xúc động ôm lấy bà ta.
Đột nhiên Nam Trấn Ảnh bước tới, kéo cô lại.
"Nhạc Ca, em quen với người này?"
Nhạc Ca nhíu mày, tên đàn ông này sao lại thô lỗ như vậy, trực tiếp kéo cô thật mạnh.
"Buông tôi ra, tôi đã nói rồi, người tôi không quen chính là anh.

Đừng làm phiền tôi nữa!"
"Em nói gì? Em không quen tôi?" Hắn có chút hơi mất bình tĩnh, siết chặt lấy bờ vai cô.
"Đúng, anh nghe cho rõ đây, tôi giống như lời chị ấy đã nói, tôi tên Từ Hoạ, không phải Nhạc Ca.

Tôi đã có gia đình, hơn nữa tôi còn có con.

Vì thế, xin anh đừng hành động vô lễ như vậy."
Nam Trấn Ảnh đứng như trời chồng.

Lời cô nói như sét đánh ngang tai hắn.

"Cậu chủ!!! Mau buông Nhạc Ca tiểu thư ra đi!!" Thím Trần từ xa chạy đến, nhìn thấy Nam Trấn Ảnh đang giữ lấy hai vai cô, khuôn mặt giống như đang vô cùng tức giận thì không khỏi sợ hãi.

Bà sợ cậu chủ lại sẽ làm tổn thương Nhạc ca tiểu thư, khó khăn lắm cô ấy mới có thể trở về...
"Tôi không tin...." Nam Trấn Ảnh tự nói, ánh mắt hắn không dám đối diện cô nữa, hắn sợ hãi.
Hắn kéo lấy tay cô, trong cái chớp mắt lôi cô đến căn phòng cũ, trực tiếp đóng cửa, khoá lại, nhốt cô trong căn phòng đó trước sự kinh ngạc của Á Hằng và thím Trần.
"Cậu chủ!!! Không thể làm như vậy!!!"
Thím Trần chạy đến trước cửa phòng muốn mở cửa, nhưng thật không may, bà không có chìa khoá.

Nhạc Ca ở bên trong sợ hãi, liên tục lấy tay đập cửa.
"Thả tôi ra!!! Thả tôi ra!!!"
Thế nhưng Nam Trấn Ảnh đã đi khuất, hắn giam mình trong thư phòng, khuôn mặt tiều tụy càng trở nên khó nhìn.

Hắn vò đầu bứt tóc.

Ném tất cả đồ đạc một cách hỗn loạn.

Rồi hắn ngồi dưới đất, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà lòng đau như cắt, tâm can như bị xé thành ngàn mảnh, đau đớn đến xót xa.
____________
Thím Trần vội vàng chạy đến thư phòng, gõ cửa liên tục gọi Nam Trấn Ảnh.
Lúc này, Á Hằng cũng từ bên ngoài đi đến trước căn phòng.

Bà ta áp cửa, gọi hai tiếng.
"Từ Hoạ...."
Nhạc Ca nghe được tiếng bà ta, vội áp tai và cánh cửa.
"Chị!!!"
"Tại sao em lại ở đây, hắn cưỡng chế đưa em đi sao?"
Cô nói qua cánh cửa.
"Không...em...em cũng không biết...."
"Vậy em có biết hắn ta ai hay không??"
Ánh mắt Nhạc Ca chợt lắng lại.

Cô nói.
"Em biết...."
"Em biết???"
"Phải...hắn là Nam Trấn Ảnh...nhưng...nhưng hắn cũng là người đã cứu con em...."
"Hắn đã hại chết chồng em! Em không được phép quên điều này."
"Nhưng...nhưng tại sao em lại không có một chút ký ức gì về anh ấy.

Em muốn hận, muốn đau thương vì anh ấy.

Nhưng em vẫn không thể..."
"Lẽ nào em muốn bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy hay sao.

Em bị tai nạn, đừng nói chồng em, ngay đến cả con em, em còn không nhớ mình đã từng sinh con nữa kia."
"Em...."

"Từ Hoạ...em phải trả thù cho người chồng đã khuất của em, người cha đã không còn của con em!!!"
"Nhưng em cũng chỉ là một con người bình thường, còn hắn...."
Hắn là người có chức có quyền, kẻ đáng sợ như hắn, cô lấy gì để đấu với hắn đây?
"Cũng không phải là không thể...Từ Hoạ, em rất giống với người vợ đã mất của hắn...."
"Ý chị là....." Nhạc Ca kinh ngạc "Muốn em mạo danh cô ấy?"
Á Hằng lắc đầu.
"Hắn ta không phải kẻ ngốc, dù cho có mạo danh, cũng sẽ rắt sớm bị phát hiện.

Em chỉ cần ở bên cạnh hắn...khiến hắn chịu đủ dày vò, rồi kết thúc sinh mạng của hắn là được..."
Nhạc Ca sợ hãi.
"Không...em em không làm được!"
"Từ Hoạ, vì con em..., Vì người chồng đã chết của em.

Em không nên yếu đuối như thế này...."
Nhạc Ca ngồi gục xuống cánh cửa, đau đớn nhớ về đứa con nhỏ bé của mình.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bà ta sau cánh cửa, nhận thấy được sự yên lặng thoả hiệp của cô, trên môi không khỏi nở một nụ cười.

Đặt trước cửa một lọ thuốc.
"Từ Hoạ...chị thương em.

Nhưng cũng không thể không nhắc nhở em, người chồng của em đã chết thê thảm như thế nào.

Dứa con của em đáng thương như thế nào.

Khi nó chưa kịp chào đời, thì cha nó đã vĩnh viễn ra đi....chị hy vọng em hiểu, em lựa chọn như thế nào chị đều không thể ép buộc, người duy nhất có thể ép buộc em, chính là bản thân em...!Có lẽ lần này chị không thể đưa em về được rồi, thuốc của em chị để trước cửa, hãy nhớ uống thật đều đặn, chị đi đây.

Đừng lo về bé con, chị sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Nói xong lời đó, bà ta đi khỏi, để lại một cái nhìn đầy mong chờ.

Tên Bạc Thận đó bị Nhạc Ca đâm cho một phát, lại còn bị Nam Trấn Ảnh cho người đem đi.

Xem ra kết cục cũng chẳng được tốt đẹp là bao.

Còn Nam Trấn Ảnh...bà ta có quân cờ Từ Hoạ này.

Rồi hắn ta cũng sẽ nhanh chóng sống không bằng chết mà thôi.

Bà ta nhếch mếp cười, đi qua hành lang, nhìn thím Trần đang sốt sắng mà gõ cửa thì không khỏi châm chọc.
Mới bắt đầu thôi mà, Nam Trấn Ảnh...định lực của mày cũng thật yếu ớt....
________
Nhạc Ca ở sau cánh cửa, cô biết Á Hằng đã đi từ lâu, thế nhưng giọng nói của bà ta vẫn như đang văng vẳng bên tai cô.

Tâm can cô chợt quặn đau, cô không biết phải làm như thế nào.

Rõ ràng Nam Trấn Ảnh là người cô đáng phải hận, và chính cô cũng đã ngàn lần tự nhắc bản thân như thế.

Nhưng khi đối diện với hắn ta, nhiều hơn sự ghét bỏ, lại chính là thân quen.

Cô không thể lý giải được điều này, càng là không biết được điều này là tốt hay xấu.
Cô ôm lấy thân thể mỏng manh của mình, cảm giác lạnh lẽo và cô đơn như sợi dây siết lấy thật chặt, vừa đau đớn vừa xót xa.
Cho đến thật lâu sau, cánh cửa đó đột nhiên mở ra, hai người mặc áo trắng đi vào.

Khi cô chua kịp hiểu ra điều gì thì hai người đó đã cưỡng chế giữ cô lại.
"Các người làm gì vậy, buông tôi ra!!!" Thế nhưng hai người đó vẫn làm như không nghe thấy những lời cô nói.

Thím Trần đứng bên ngoài, liên tục cầu xin Nam Trấn Ảnh.
"Cậu chủ....dù cho cô ấy có phải là Nhạc ca tiểu thư hay không thì chúng ta cũng không thể làm như vậy.

Điều này là sỉ nhục....!!!"
Nam Trấn Ảnh đứng đó với khuôn mặt sa sầm.

Lẽ nào hắn dễ chịu hay sao.

Lẽ nào hắn thích điều này lắm hay sao.

Nhưng hắn cần phải xác định.

Rốt cuộc lời mà người phụ nữ kia nói, phần nào là thật, phần nào là giả.
Nhưng điều hắn hận nhất chính là, bản thân hắn đã nghi ngờ bản thân, nghi ngờ trực giác của chính mình.

Hành động này đã vạch trần sự nhu nhược ấy của hắn.
"Cậu chủ, lẽ nào cậu đã quên những gì mình làm trước kia hay sao.

Cậu đã quên vì sao Nhạc Ca tiểu thư lại hận cậu đến vậy hay sao.

Nếu như cậu thực sự yêu cô ấy.

Vậy thì dù cho người đó có phải là cô ấy hay không.

Hay cô ấy thực sự đã không còn thì những thứ trước mặt có gì quan trọng cơ chứ? Cậu muốn cả đời này luôn chìm trong đau khổ và bi thưong hay sao? Muốn tổn thương cô ấy sao?"
"Tôi..." Hắn hoang mang..."Tôi vốn không muốn làm tổn thương cô ấy!!"
"Vậy cậu chủ...cậu tự hỏi trái tim mình đi, cậu yêu cô ấy, vậy thì có gì không thể chấp nhận.

Sự độc chiếm chỉ là lưỡi dao giết chết niềm tin và tình yêu mà thôi...Nhạc Ca tiểu thư mà nhìn thấy cậu trở nên như thế này, cô ấy sẽ thất vọng đến thế nào cơ chứ..."
Nam Trấn Ảnh chợt nhớ đến nụ cười của cô.

Nhớ đến giọng nói của cô.
"Em không phải người hoàn hảo nhất, nhưng đối với anh, em luôn muốn mình hoàn hảo nhất.

Tử đằng nở hoa, khi mùa xuân đến, em vẫn muốn yêu anh."
"Nếu như em được cho một cơ hội, em rất muốn trở lại quá khứ, để gặp anh, để đặt lại điểm xuất phát của chúng ta.

Nếu như vậy, có lẽ chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy...."
Nhac Ca....anh xin lỗi....Nam Trấn Ảnh chợt ôm mặt bật khóc, hắn hối hận rồi.

Hắn sợ hãi, hắn ngay lập tức mở tung cánh cửa, muốn ngăn những người kia dừng lại.

Thế nhưng, phải chăng đã muộn rồi?
Hai vị bác sĩ kia giật mình nhìn hắn.
"Đại...đại soái!!"
Còn cô, trên người không một mảnh vải, thảm hại chật vật níu lấy tấm ga giường, che lấy thân thể thật miễn cưỡng.
"Đại soái, đã khám xong rồi, trên ngực cô ấy quả thật có một nốt ruồi son, còn...còn nơi đó...nếu như không khám thật kỹ thì không thể biết được, nhưng thậy sự cô ấy đã từng sinh con, còn là tự sinh trong môi trường khắc nghiệt, chịu không ít khổ cực, thế nên thân thể vô cùng suy kiệt!!"
"Cút !!!!" Hắn hét lên.

Hai vị bác sĩ đó kinh ngạc....
"Cút hết cho tôi!!!"
"Nhưng....!"
Thím Trần nhìn thấy Nhạc Ca như vậy, sợ đến nỗi lấy tay che miệng, vội vàng kéo lấy hai vị bác sĩ đó ra khỏi căn phòng.
Hắn hoảng hốt chạy đến bên cô.