Đột nhiên cánh cửa bên ngoài rầm một tiếng, Thanh Thanh có thể nghe thấy được âm thanh ấy, nhưng còn Bạc Thận thì không, hắn đang nổi lên cơn thú tính, còn quan tâm đến những thứ khác được hay sao.
Tiếng động ấy phát ra, trong đầu Thanh Thanh như nổ oành một tiếng, có người đến, cô phải nhân cơ hội này thoát ra.
"Cứu.....cứu tôi với!!" Cô hét lên.
Bạc Thận nghe tiếng kêu yêu ớt của cô khoé miệng không khỏi nhếch lên một đường, bàn tay hắn vẫn siết chặt tay cô.
"Muốn thoát? Ha, còn không xem lúc này cô đang nằm trong tay ai.

Bây giờ...chỉ có cha tôi mới cứu được cô thôi!" Hắn cười lớn, lại cúi người xuống chuẩn bị hôn cô.
"Nếu Bạc thiếu gia đã nói như vậy, tôi cũng sẽ không ngại làm cha của cậu."
Đột nhiên một tiếng nói trầm ấm phát ra từ phía sau.

Bạc Thận giật mình nhíu mày quay đầu lại.
"Cục....cục trưởng Lâm?"
Trước mặt hắn là Lâm Cảnh, đi sau còn có Viêm Thất, cánh cửa phòng đã bị đá văng sang một bên.

Chết tiệt, làm sao hắn lại có mặt ở đây.

Bạc Thận có chút sợ hãi, đành buông người cô ra, chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình đứng dậy.

Lẽ nào hắn ta đến để giành phụ nữ với hắn.
"Sao....sao ngài lại đến đây??"
Lâm Cảnh trên vai khoác một chiếc áo dạ dài, chân đi bốt, khi hắn không mặc quân phục, trông rất giống một tổng tài quyền lực.

Nhưng dù cho như thế nào, khuôn mặt lạnh lùng ấy vẫn không hề thay đổi.
"Như cậu đã nói, tôi đến để làm cha cậu!"
Lời nói của Lâm Cảnh thật giống là một lời đùa giỡn.

Nhưng lời phát ra từ miệng hắn nào giờ là đùa giỡn?.

Ban nãy Bạc Thận có nói, chỉ có cha hắn mới cứu được cô.

Mà Lâm Cảnh xuất hiện lại đòi làm cha hắn.

Vậy chẳng lẽ Lâm Cảnh cũng nhìn trúng người phụ nữ này rồi sao.
"Cục....cục trưởng Lâm nói đùa gì vậy, ngài cao quý như vậy, sao kẻ hèn mọn này lại có phúc như vậy được chứ?"
Lâm Cảnh đi tới, đặt tay lên vai hắn.
"Tôi nói cậu có phúc, thì tức là cậu có phúc."
Khoé miệng Bạc Thận cứng đờ.

Hắn thực sự vẫn còn muốn giả ngây giả ngô.
"Cục trưởng Lâm thật hài hước!!" Hắn cười lớn, bắt lấy tay Lâm Cảnh trên vai hắn.
Lâm Cảnh giật tay mình lại, đem khăn tay ngạo nghễ mà lau chùi.

Khuôn mặt Bạc Thận lúc này đen như đít nồi, thảm không tả nổi.

Đây là đang chê hắn bẩn?
"Bạc thiếu, có vẻ như cậu rất rảnh rỗi thì phải...ở đây có gì hay ho mà khiến cậu phải rời bàn tiệc đến đây thế?" Lâm Cảnh nhướng mày nhìn hắn.
Bạc Thận chột dạ, người phụ nữ trên giường kia rõ mồn một như thế, hắn ta mắt mù chắc, dẫn phụ nữ đến nơi này, ngoài việc ấy ra thì còn có thể làm gì trong sáng hay sao?
"Có lẽ tôi uống nhiều rượu quá nên muốn nghỉ ngơi một chút!"
Lâm Cảnh lau xong, đi tới bên thùng rác inox, chân giẫm một cái, nắp thùng rác bật ra, vứt vào trong.
"Vậy à,...!nhưng mà tôi nghĩ, có lẽ Bạc thiếu gia sẽ không thể nghỉ ngơi ở đây được rồi.

Vì ở Bạc gia sẽ có nhiều việc cần phải giải quyết hơn là nghỉ ngơi ở nơi này đấy."
Hắn cười mỉm, khuôn mặt rất hoàn mỹ cao ngạo, nhưng lại khiến cho người nhìn vào không khỏi rét run.
Bạc Thận chột dạ, hắn nói như vậy là có ý gì.
"Bạc Thận, tôi không thích nhiều lời, cậu nên biết, Bạc gia một tay tôi nâng được cũng có thể đạp được...Cậu là đại thiếu gia, ít ra cũng phải biết suy nghĩ cho Bạc gia một chút, đúng không?" Hắn bước tới, đứng bên cửa sổ căn phòng, vén rèm che nhìn xuống thế giới phồn hoa ánh đèn bên ngoài.

Toà cao ốc này vốn rất cao, khi nhìn xuống, một màn mê hoặc dưới kia thật chói mắt.
"Tôi và cậu không cùng là một loại người, nhưng hai chúng ta lại có cùng một thứ muốn sở hữu."
"Tôi không cần nói nhiều, cậu hiểu mà đúng không."
Là đàn ông, đương nhiên đến đây là để giành phụ nữ với hắn.

Không cần nói trực tiếp đòi người, cả hai đều tự hiểu lấy thứ mà đối phương cần.
"Cục trưởng Lâm, tôi có thể tìm cho anh người phụ nữ khác, nhưng còn người phụ nữ này thì không được"

Hắn liếc nhìn Thanh Thanh đang ôm vai ngồi một góc, cô im lặng nhìn nhưng ánh mắt lại không chút run rẩy.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này, Lâm Cảnh muốn, Bạc Thận hắn cũng muốn, muốn chết đi được, nhường cho Lâm Cảnh ư? Hắn thực sự không cam lòng, là ông đây nhìn trúng cô ta trước.

Lâm Cảnh dựa vào cái gì đòi hớt tay trên?
Nhưng hắn không cam lòng thì có thể làm được gì đây, tên Lâm Cảnh này bối cảnh không tầm thường.

Hắn không sợ một ai.

Chỉ một phát súng là có thể làm một người biến mất không tăm hơi.

Bạc gia cùng lắm cũng chỉ là một thế gia nhỏ bé nằm trong tay Lâm Cảnh.

Hắn động một ngón tay cũng có thể nghiền nát Bạc gia.
Bạc Thận nghiến răng đứng lặng, hắn vẫn không muốn buông người con gái này ra, không hề muốn.
Lâm Cảnh đứng đó hút một điếu thuốc, khói trắng toả ra, bay theo không khí, tan vào trong màn đêm.
"Xem ra...lời nói của tôi đối với cậu, đối với Bạc gia chưa đủ trọng lượng đúng không?"
Lâm Cảnh vứt điếu thuốc xuống nền nhà, đưa chân nghiền nát.
"Tôi...."
Bạc Thận siết chặt bàn tay, hắn không nói được gì.
Lâm Cảnh đưa mắt nhìn Viêm Thất, Viêm Thất liền gật đầu đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, khi vào trong còn mang theo một người phụ nữ.

Là người phụ nữ ban nãy mà Bạc Thận bao.

Cô ta nhìn thấy Bạc Thận liền chạy tới dán lên người hắn, lôi lôi kéo kéo.
"Bạc thiếu, anh thật hư nha, tự nhiên bỏ người ta lại một mình.

Người ta thật cô đơn mà...."
"Buông ra!" Người phụ nữ này Bạc Thận hắn càng nhìn càng khó chịu.

Thanh Thanh kia nhìn thuận mắt bao nhiêu thì người đàn bà này lại chướng mắt bấy nhiêu.

Hắn vung tay khỏi cô ta.
"Anh làm sao vậy?" Cô ả thấy bị lạnh nhạt thì không khỏi hụt hẫng, muốn chạy lại ôm hắn lần nữa nhưng bị hắn trừng mắt đến sợ hãi.
Đột nhiên điện thoại hắn reo chuông lên, là số của quản gia.

Hắn bực bội tắt máy.

Lúc này là lúc nào chứ, hắn không có tâm trạng nghe máy.

Thế nhưng tiếng chuông vẫn cứ reo lên liên tục.
Lâm Cảnh mỉm cười, hai tay đút vào túi quần.
"Nghe đi, biết đâu Bạc gia có chuyện gấp thì sao?"
Bạc Thận nhíu mày nhìn điện thoại, ngón tay trên màn hình không khỏi run rẩy, trong lòng một cỗ bất an xuất hiện.

Làm sao Lâm Cảnh biết được đây là cuộc gọi đến từ Bạc gia?
Hắn ngước lên nhìn Lâm Cảnh thêm một cái.

Chỉ thấy hắn ta đáp lại hắn bằng một nụ cười không mấy tốt đẹp.
Bạc Thận lướt màn hình, đưa lên tai nghe.

Lâm Cảnh tự đắc nhìn gương mặt Bạc Thận.

Không biết tin gì mà có thể khiến Nhạc Thận mặt trắng bệch không một cắt máu như vậy nhỉ.

Xem ra Viêm Thất có vẻ làm rất tốt.
Bạc Thận nghe máy xong cả người lạnh toát, dục vọng ban nãy đều bị dội nước cho không ngoi lên nổi.

Hắn nhìn Lâm Cảnh bằng một ánh mắt căm phẫn đầy uất hận.

Lâm Cảnh vẫn chỉ cười nhẹ, nụ cười khiến người ta ngàn vạn lần tức chết.
Bạc Thận hậm hực cúi xuống cầm lấy chiếc áo khoác nằm dưới đất, nhìn Thanh Thanh thêm một cái đầy nuối tiếc rồi tức tối bước ra khỏi căn phòng mà không nói thêm một câu nào với Lâm Cảnh.


Ban đầu hắn nhẫn nhịn, về sau không cần nhẫn nhịn nữa.

Mẹ nó, sẽ có ngày ông đây trả thù.
Người phụ nữ đó thấy Bạc Thận đi khỏi liền tức tốc chạy theo hắn "Bạc thiếu....Bạc thiếu..."
Chỉ nghe thấy tiếng chửi của hắn.

"Cút!"
Lúc này căn phòng mới im ắng trở lại.

Thanh Thanh ngồi lặng thing.
Hắn một tay đút vào túi quần.

Lại đem một điếu thuốc lên hút.

Khói thuốc phả trong không khí đem đến một mùi hương rất lạ.

Nó xua đi cái lạnh lẽo của căn phòng.

Đem đến cho người ta một chút ấm áp.

Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác trong lòng Thanh Thanh mà thôi.
Lâm Cảnh ánh mắt từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn cô, lúc này mới nhìn đến cô một chút.

Cô gái nhỏ này bình thường sẽ không im ắng như thế.

Càng sẽ không thu mình như vậy.

Thân thể cô co ro lại như một chú chim nhỏ khiến trái tim hắn dường như cũng siết lại thật chặt.
Hắn bước lại gần cô, thật may là không bị thương gì, chỉ có cổ áo bị rách, xước một vào chỗ.

Tuy chỉ một vài chỗ, nhưng hắn lại đau đớn không thôi.

Ánh mắt hắn nhìn cô, cô vội vãi che chắn lại.

Cô không biết hắn định làm gì, cô sợ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Sợ vừa thoát khỏi một Bạc Thận lại gặp phải một Bạc Thận.
Hắn không nói gì, kéo chiếc áo dạ trên người xuống trùm lên người cô.

Chiếc áo rất lớn, so với hắn là vừa vặn, nhưng trùm lên người cô lại rộng đến kinh ngạc.
"Đi thôi." Hắn chỉ nói hai từ, liền đứng dậy muốn rời đi.
Thanh Thanh nghe lời đứng dậy theo hắn, nhưng cái chân yếu ớt của cô lại không chịu được mà khụy xuống.

Cô bị ngã xuống sàn.

May sao ngay lúc ấy hắn quay lại, một tay đỡ được cô.

Nhìn cô mặt mày nhăn nhó mà trực tiếp bế cô lên.
Thật ra lúc ấy cô nên từ chối, nên giãy dụa mới phải.

Nhưng có lẽ là mệt quá chăng, hay vì cô đang ấm ức, rất cần một vòng tay ấm áp, nên cô vẫn cứ im lặng như thế.
Hắn đưa cô ra ngoài.

Hai người chẳng ai nói với ai một câu.

Vì nếu nói, thì nên nói gì bây giờ.

Cô nên cảm ơn hắn, hay trách móc hắn.


Nếu cô hỏi tại sao hắn lại cứu cô.

Vậy thì hắn phải trả lời ra sao.

Hắn thực sự không biết phải làm thế nào.
Nhìn cô gái nhỏ khép nép trong lòng mình tủi thân, hắn thật muốn băm vằm tên Bạc Thận kia thành trăm ngàn mảnh.

Nếu không vì Bạc gia với hắn còn chút lợi lộc.

Thử hỏi Bạc Thận còn có thể có thái độ ấy mà rời khỏi đây không.
Thanh Thanh đi đã lâu, tiệc cũng đã tàn, mọi người về hết, chỉ có Thu Vi và Lý Học Đông là ở lại.

Thu Vi sốt ruột lo lắng đi đi lại lại, còn Lý Học Đông thì gọi điện cho cô liên tục nhưng không ai bắt máy.
Thấy Lâm Cảnh đi đến, trên tay còn ôm Thanh Thanh, Thu Vi vô cùng bất ngờ, đương nhiên là còn có cả Lý Học Đông.
"Thanh Thanh!! Cậu đi đâu lâu thế hả, cậu biết mình lo cho cậu lắm hay không!!! " Thu Vi hớt hải chạy tới.
Lý Học Đông tha thiết nhìn cô.
"Tiểu Thanh! Em...em bị làm sao vậy, bọn anh tìm em nãy giờ!!"
Thanh Thanh gượng cười.
"Em....em đi vệ sinh....bị trượt chân ngã thôi, không có gì đâu!!"
Lý Học Đông nhìn cô có chút nghi ngờ.

Lại nhìn người đàn ông đang ôm cô trên tay, rất phi phàm, nhìn thôi đã biết không phải là người tầm thường.

Hắn ta rất nguy hiểm, trực giác của một người đàn ông đã nhắc hắn như thế.
"Bị ngã? Thế cậu có làm sao không???" Thu Vi liếc nhìn Lâm Cảnh, sao hắn nhìn quen thế nhỉ, nhưng mà cô có nhìn mãi cũng không nhớ ra.

"Vị này là..."
Thanh Thanh bối rối.
"Người qua đường tốt bụng giúp đỡ thôi!!"
"Phải không?" Hắn bỗng cúi xuống nhìn cô.
Thanh Thanh liếc mắt đi chỗ khác.
"Cảm...cảm ơn anh, anh có thể thả tôi xuống được không, bạn tôi sẽ đưa tôi về."
"Phải đấy, cảm ơn anh đã giúp đỡ Tiểu Thanh nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà!"
Lý Học Đông đi tới, đưa tay ra muốn ôm lấy cô từ chỗ Lâm Cảnh, nhưng hắn lại quay đi chỗ khác, hướng ra ngoài bước đi.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.

Không phiền mấy người!"
Cái gì mà "Tiểu Thanh nhà chúng tôi", tên mặt trắng đó là muốn chọc tức Lâm Cảnh đây mà.
Lâm Cảnh ngạo nghễ ôm cô đi, để lại sau lưng là những ánh mắt trợn tròn xuyên thấu của họ.
Ngay cả Thanh Thanh lúc này ở trong lòng hắn cũng không khỏi ngạc nhiên.
Không phiền mấy người, vậy chẳng lẽ hắn không phiền hay sao.

Dù gì cũng không thuộc trách nhiệm của hắn.

Hắn cũng đâu phải bạn bè thân thiết gì với cô.
Cô thất thần đến nỗi, chiếc xe dừng ngày cửa nhà rồi cô mới giật mình.

Làm sao hắn biết được chỗ cô ở.

Lẽ nào kẻ như hắn lại có năng lực thần thông quảng đại?
Tiếng động cơ xe đã tắt, không gian trong xe lại chìm vào im lặng.
"Tên đó là ai?" Hắn bỗng nói.
Thanh Thanh ngơ ngác, tên đó?
"Anh hỏi ai cơ?"
"Tên mặt trắng trong nhà hàng....." Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, hắn lại nói.

"Cái tên gọi cô là Tiểu Thanh là ai?"
Thanh Thanh nhớ lại, à, hoá ra là hỏi trưởng khoa Lý, cái gì mà tên mặt trắng chứ, anh ấy có trắng thật, nhưng lời phát ra từ miệng hắn nghe sao có vẻ rất mỉa mai nhỉ.
"À, anh ấy là trưởng khoa ngoại của bệnh viện chúng tôi, tên là Lý Học Đông!"
"Tên đó thích cô đúng không?" Bỗng dưng hắn hỏi.
Khoé miệng cô cứng đờ, phải một lúc sau mới gượng cười trả lời hắn.
"Chắc là vậy...."
Khuôn mặt hắn bỗng chốc đen nghịt như trời sắp đổ bão.
Cô lại nói tiếp.
"Trưởng khoa Lý luôn hoà đồng vui vẻ với tất cả mọi người.

Ai anh ấy cũng thích cả, nhất là trẻ con.

Anh ấy thứ gì cũng giỏi, lại còn khiêm tốn, thật thà.

Rất hoàn hảo,......"
"Xuống xe đi!" Hắn nói.
Cô giật mình ngậm miệng.


Là hắn hỏi cô mà, cô đang trả lời hắn, hắn lại đuổi cô xuống xe.

Cô hơi xị mặt mở cửa xe, khi sắp xuống vội vàng của đầu cảm ơn hắn.
"Cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp đỡ tôi, có cơ hội sẽ báo đáp anh một cách đàng hoàng.

Tạm biệt!"
Cô khệ nệ lạch bạch chạy vào trong.

Viêm Thất phút chốc nhìn qua kính chiếu hậu, trong một khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt bất lực của hắn.

Rõ ràng là muốn gần gũi thêm một chút, rõ ràng là muốn ngắm nhìn thêm một lúc, nhưng bất kể là gì đều xa xỉ đến tột cùng.
Cô hồn nhiên đi, chỉ để lại trong lòng hắn một nỗi nhớ nhung.

Cô không biết, ánh mắt cô khi kể về Lý Học Đông ngọt ngào đến nhường nào.

Làm hắn ghen tị đến phát điên.
Đêm nay hắn nhận lời mời của một số đại thiếu thế gia đến nhập tiệc.

Thật không ngờ gặp Thanh Thanh ở đó, lại còn bị Bạc Thận nhìn trúng.

Ban đầu hắn vẫn làm ngơ, bởi hắn biết nơi này không được.

Một khi hắn ra mặt cứu cô.

Những người đó biết hắn để ý đến cô, cô sẽ gặp phải nguy hiểm.

Đợi đến khi Bạc Thận đưa cô đến căn phòng đó hắn mới có thể cứu cô.

Hắn đã dùng quyền lực khiến Bạc Thận phải thả cô.

Đương nhiên Bạc Thận sẽ không dám tiết lộ ra bên ngoài hắn đã để tuột tay một người phụ nữ vào tay người khác.

Vì điều này là sự nhục nhã đối với bất kỳ một thằng đàn ông nào.

Mỡ dâng đến miệng còn bị cướp, đã thế còn không có năng lực cướp lại.

Nói ra chẳng lẽ để bị chê cười?
*****
Mở mắt ra, vẫn nhìn thấy gương mặt ấy, vẫn hơi thở quen thuộc ấy chính là một điều kỳ diệu.

Bình yên nhất là khi nào, là đơn giản khi trong giấc ngủ hay không, khi mở mắt ra, người ta luôn trân trọng đều ở ngay trước mắt, có xa cách bao nhiêu, chỉ cần một nụ hôn cũng có thể khiến lòng hạnh phúc đến run rẩy.
Cô khẽ đưa ngón tay lên, nhân lúc hắn ngủ say mà nghịch ngợm sống mũi hoàn mỹ ấy.
Thật cao, cũng thật thẳng.

Mũi ảnh hưởng đến tám mươi phần trăm giá trị nhan sắc của cả khuôn mặt.

Chiếc mũi này đẹp như thế, cho nên gương mặt hắn mới dễ nhìn như vậy.

Nhưng cũng không thể phủ nhận.

Đôi mắt hắn lại càng đẹp hơn.

Đôi mắt ấy rất sâu, con ngươi xanh xám, có pha chút màu hổ phách.

Hàng lông mi thật dài, thật dày, cặp lông mày cũng thật sắc bén.

Người đàn ông này phải chi, tính cách cũng được như nhan sắc thì tốt rồi.
Đầu cô đang gối lên một cánh tay hắn, còn cánh tay còn lại của hắn thì ôm lấy người cô.

Giống như đang ôm cả cơ thể cô vào lòng.
Cô nhẹ nhàng trở dậy, đặt tay hắn xuống giường, nhẹ nhàng đi ra, tắm rửa xong liền muốn đi xuống lầu.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.

Cô định đi ra, nhưng tiếng chuông cứ kêu mãi không ngừng, hắn lại đang ngủ vô cùng say.

Cô đành đi tới cầm điện thoại lên.
Hai chữ Dương Yến hiện lên rất rõ ràng, rất chói lọi, rất chướng mắt.

Cô liếc nhìn hắn một cái, sau đó mở tin nhắn ra.
Lại một dòng chữ còn chướng mắt hơn cả cái tên của chủ nhân nó.