Trấn tĩnh một hồi cô mới nhớ đến chuyện làm bánh kem.

Thật ra là cô suy nghĩ cho hắn.

Quân nhân thể lực không giống người bình thường.

Từ trước đến giờ thím Trần chuẩn bị đồ ăn cho hắn đều vô cùng tỉ mỉ.

Chính bà cũng thường nói với cô.

Nam Trấn Ảnh không hề kén ăn, nhưng cô lại không nghĩ như vậy.

Nam Trấn Ảnh luôn rất nhạy cảm với những thứ vật dụng cá nhân.

Chưa kể, hắn mắc chứng bệnh sạch sẽ, thật ra cũng không hẳn là bệnh, chỉ là thiên hướng của hắn luôn là như vậy.

Cô sống cùng hắn.

Ban đầu ghét hắn, nhưng có một loại chung sống mưa dần ngấm lâu, có lẽ, đã từ rất lâu, rất lâu cô đã ghi nhớ toàn bộ những thói quen của hắn, thậm chí thứ hắn thích, thứ hắn ghét cô cũng nhớ.

Những thứ ấy giống như là một phần của cô.
Nam Trấn Ảnh rất kén ăn, nhưng chỉ vì hắn sống trong môi trường quân đội, thứ hắn không muốn ăn cũng đâu thể không ăn.

Thế nên có thể hiểu, sức chịu đựng đóng vai trò rất quan trọng.

Người như Nam Trấn Ảnh tuyệt đối sẽ không để nhược điểm của mình khiến cho bản thân gặp bất lợi.
Mặc dù nghĩ thế cô vẫn quyết định làm bánh kem cho hắn.

Làm bánh kem xong, lát nữa nấu cho hắn tô mì là được.

Dù sao bây giờ cũng đã gần trưa, hắn lại không mặc quân phục đi xuống.

Có lẽ hôm nay không cần đến tổng cục.
******
Nam Trấn Ảnh ngồi trên ghế, tay lật xem vài trang tài liệu gì đó.

Lúc này có tiếng gõ cửa.

Hắn nói "Vào đi."
Triệu Triết liền bước vào, ban đầu ánh mắt Triệu Triết có chút bất ngờ, thật hiếm khi thấy được đại soái ăn mặc thoải mái như vậy.

So với hình tượng mặc quân trang nghiêm chỉnh thì có vẻ lúc này hắn ta trông giống người bình thường hơn rồi.

Triệu Triết bị suy nghĩ của mình doạ sợ.

Thế hoá ra trước giờ đại soái của cậu ta là quái vật hay sao.
Có lẽ là vậy.
Tổng cục đang bước vào giai đoạn huấn luyện quân đặc chủng vô cùng khắc nghiệt.

Người đủ năng lực chuyên môn và khả năng huấn luyện cho đợt quân sĩ chuyện nghiệp lần này chỉ có duy nhất Nam Trấn Ảnh, ấy thế mà ngài ấy lại có thể ngồi thư thả trên ghế như thế này.

Bỏ lại cả tổng cục như rắn mất đầu thế kia.
"Đại soái!"

"Ngồi đi!"
Hắn ra hiệu cho Triệu Triết ngồi xuống.
"Vài ngày tới tôi sẽ không đến tổng cục, đợt huấn luyện lùi lại đi."
Vài ngày nữa sẽ không đến? Triệu Triết khoé miệng giật giật, chỉ biết đáp lại một chữ "Vâng!"
Hoá ra đại soái cũng có ngày muốn nghỉ.

Nhưng lại không đúng lúc chút nào.

Thời điểm bận rộn nhất lại là những ngày này.
Hắn đem tập tài liệu ban nãy đưa đến trước mặt Triệu Triết.
"Cậu xem đi."
Triệu Triết nhướng mày đón lấy.
"Đây là...."
"Cậu cứ đọc đi!"
Triệu Triết giở ra, đọc vài trang
giấy, vẻ mặt như kinh ngạc mà ngước lên nhìn hắn.
"Trong tổng cục có gián điệp??"
Nam Trấn Ảnh đặt tách trà trên tay xuống.

Gật đầu.
"Phải."
"Không thể nào..." Triệu Triết dường như không tin được vào chuyện này.

"Tất cả người của chúng ta để vào được đều cần kiểm tra nghiêm ngặt, không những thế......còn điều tra cả nhân thân và cả thân phận....làm sao....."
"Phàm là gián điệp thì những chuyện này còn khó đối với chúng hay sao?" Nam Trấn Ảnh bỗng hỏi lại Triệu Triết.
"...." Triệu Triết hiểu, nhưng vẫn kinh ngạc trong lòng.
Nam Trấn Ảnh chắp tay sau lưng, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt rất xa xăm.
"Không lâu nữa đâu, bọn chúng rất cần kết quả nghiên cứu của bộ quốc phòng.

SLK - 579 là hạng mục mà chúng ta tâm đắc nhất.

Bọn chúng cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của nó.

Chắc chắn chúng sẽ hành động.

"
Triệu Triết sốt sắng.
"Vậy chúng ta không thể cứ án binh bất động như vật được.

Bắt được gián điệp là quan trọng nhất!"
Nam Trấn Ảnh lắc đầu.
"Không đâu....!Đó không phải điều cấp bách lúc này."
"Nhưng mà...." Triệu Triết thật sự không đoán ra ý của Nam Trấn Ảnh muốn nói là gì.

Nhật Hoàng đã khổ tâm gài gián điệp vào nội bộ của ta để lấy SLK - 579, vậy nếu không bắt gián điệp thì làm gì.

"...Chẳng phải SLK rất quan trọng hay sao, nếu chúng ta để chúng có cơ hội tiếp xúc với SLk thì chẳng phải...sẽ rất nguy hiểm hay sao?"
Nam Trấn Ảnh nhìn Triệu Triết mơ màng mà nở một nụ cười như thấu cả da thịt.
"Cho dù là thế....."
"Cho dù là thế?"
"Một trong những nguyên tắc khi dụng bình là gì cậu có biết không?" Nam Trấn Ảnh nghiêng đầu hỏi.
Triệu Triết lắc đầu.

Nam Trấn Ảnh cười nhẹ, lại nói tiếp.

"Chính là Lý Đại Đào Cương." *
* Một trong 36 kế: Dùng kẻ chết thay để thoát nạn.
"Cậu gài gián điệp, cậu sẽ không chắc có thể nắm được mọi hành động và kế hoạch của đối phương.

Nếu đã gài, cậu sẽ chỉ gài một người thôi sao?"
Triệu Triết ngờ nghệch.
Nam Trấn Ảnh xoay chuyển ánh mắt.
"Gián điệp quan trọng như thế, bọn chúng sẽ có có kẻ thế thân.

Chưa kể để đột nhập trà trộn vào người của chúng ta chứng tỏ kẻ đó không phải người tầm thường, hắn ta ngày ngày đi đi lại lại trước mặt chúng ta mà đến tận bây giờ mới có chút manh mối.

Kẻ giấu mình giỏi như vậy sẽ dễ dành để bị bắt hay sao.

Mà dù cho cậu có bắt được gián điệp đi chăng nữa, thì cũng chỉ là mận chết thay đào, bắt được một con rối vô dụng.

Kẻ chết thay đó đối với chúng chẳng hề quan trọng.

Hàng dùng thử, không đáng để chúng ta phải phí công hao sức."
Nam Trấn Ảnh nói nhiều như vậy, cuối cùng Triệu Triết cũng đã hiểu ra.
"Hoá ra là như vậy!" Không hổ danh là đại soái, suy nghĩ của Nam Trấn Ảnh luôn sâu sắc hơn cậu ta rất nhiều.

Sao cậu ta không nghĩ tới khả năng đó chứ.

Chuyện quan trọng lúc này đúng là không phải phí sức vào việc bắt gián điệp trong vô vàn gián điệp.
"Vậy bây giờ chúng ta...."
"Lý đại đào cương."
"Lý đại đào cương?"
"Phải, bọn chúng dùng được, tại sao chúng ta không?"
"Vậy...."
"Chuyện gián điệp tôi khác có tính toán, cậu bí mật chuyển kết quả nghiên cứu của SLK đến liên khu VI, nhớ rằng ngoài cậu và tôi ra không thể có người thứ ba biết được chuyện này....."
Triệu Triết gật đầu.

Đại soái nói chuyện này với cậu, cùng cậu bàn bạc chính là vô cùng tin tưởng Triệu Triết cậu.

Đã là lệnh thì không thể không tuân thủ, lại còn là lệnh của Nam Trấn Ảnh.

Mệnh lệnh tuyệt đối đặt lên trên tính mạng.
Sau khi bàn chuyện với Nam Trấn Ảnh xong.

Triệu Triết nhận thêm một số nhiệm vụ rồi trở về tổng cục.

Nam Trấn Ảnh ngồi trong phòng hút một điếu thuốc.

Lặng lẽ mở ngăn bàn, lấy ra một nửa tấm ảnh cũ màu.
Nửa tấm ảnh này chính là phần còn lại của tấm ảnh hắn đã không tiếc mạng mình mà với lấy.

Ngón tay cái này của hắn, nhìn thì chẳng có gì kì lạ.

Thực chất nó đã là một ngón tay gãy.


Đó là cả một quá trình không hề dễ dàng.

Để có thể trở thành một người như ngày hôm nay.

Quá khứ của hắn đã đánh đổi rất nhiều thứ, thời gian ấy đối với hắn chính là một thế giới không có lấy một ánh sáng mặt trời.

Hắn được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, còng hết hai tay hai chân nhốt trong một căn hầm tối tăm xả nước, hắn chỉ có 10 giây để thoát khỏi còng tay và còng chân để sống.

Cách bẻ ngón tay này cũng là từ ấy mà ra.

Khoá huấn luyện địa ngục trần gian ấy.

Chỉ có hắn là vượt qua.
Nửa tấm ảnh này có hắn, thực ra đây là một tấm hình chụp tập thể.

Nhìn trang phục, chính là của nhạc viện.

Thật nực cười phải không, tấm hình duy nhất của hắn và cô lại chính là.....một tấm hình tập thể.
Đó là ngày biểu diễn tốt nghiệp.

Hắn nghe cô biểu diễn bản Adigo V.

Khi ấy hắn đã nghĩ, người con gái đang lướt phím đàn kia chính là người con gái xinh đẹp nhất trên đời này.

Khoảnh khắc ấy trong mắt hắn, cả thế giới như chỉ có mình cô tồn tại.
Sau khi buổi biểu diễn thành công.

Khoá dương cầm và vĩ cầm cùng chụp một tấm hình kỉ niệm.

Hắn không bao giờ quan tâm đến mấy thứ hoạt động như thế này, nhưng bởi vì Tứ đại thiên vương Bắc Gia luyên thuyên dụ dỗ hắn, nói là có Nhạc Ca của lớp dương cầm cũng chụp ảnh nên hắn mới đến.
Cô ở hàng trước hắn, cách bên trái một người, lúc chụp hình, hàng trước
Cúi xuống thấp, hắn nhìn cô không rời.

Có lẽ cũng vì như thế, mà tấm hình này trên tay hắn, Nhạc Ca cười rất tươi, còn hắn, khuôn mặt luôn nhìn về phía cô, chỉ thấy nửa khuôn mặt của hắn.
Hắn phóng to tấm hình lên, cắt hình của cô ra luôn giữ bên mình, và đó chính là tấm hình mà hắn còn trân quý hơn cả tính mạng hắn.

Nhưng mà hắn cố giữ như thế, rốt cuộc vẫn không giữ được.
Ngày đó hắn yêu cô lặng lẽ âm thầm như gió.

Thứ tình yêu chớm nở giản đơn ban đầu như chiếc lông vũ mềm mại, khiến cho lòng ta khẽ rung động.

Cho đến tận bây giờ, thứ tình yêu ấy vẫn không thay đổi, chỉ là nó đã khắc sâu vào lòng hắn.

Trở thành một phần của cơ thể hắn.

Ngày ấy là rung động, giờ đây là xương máu, là tín ngưỡng, là tính mạng.
Có thể cô không biết, kẻ kéo đàn tìm thấy cô khóc một mình trong nhà kho chính là hắn.

Người đặt bánh dứa không dứa cho cô là hắn.

Người giữ chỗ học triết cho cô cũng là hắn.

Chiếc ô đột nhiên xuất hiện trong tủ cá nhân của cô.

Thuốc đau dạ dày, băng cá nhân,....!rất nhiều thứ mà ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt cô những lúc cần nhất đều là hắn đã "biến" ra.
Nhớ lại những ngày ấy, thật gần mà cũng thật xa, khi ấy hắn có thể quan tâm cô, chăm sóc cô lặng thầm.

Nhưng giờ đây, khi đối mặt nhau, ngay cả cái lặng thầm nhỏ bé nhất cũng thật xa xỉ.

Hắn không làm được, cũng không dám nghĩ tới.
Hắn cất tấm ảnh đi, dập tắt điếu thuốc trên tay đi ra ngoài.
*****

Phòng bếp sau một hồi Nhạc Ca đã làm xong chiếc bánh kem.
Lúc Nam Trấn Ảnh nhìn vào, thấy cô đang hý hoáy trang trí chiếc bánh.

Trên mũi cô còn dính chút bột trắng, khuôn mặt đáng yêu đến nao lòng.

Hắn cố tưởng tượng ra đêm ngày hôm đó, đêm mà hắn đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng với cô.

Có lẽ khi ấy cô cũng hý hửng chuẩn bị bánh cho hắn như lúc này.

Cô tươi cười vui vẻ, mong đợi từng giây phút hắn trở về.

Nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi một mình, hắn hiểu cảm giác ấy, nhiều ngày không gặp, hắn vẫn nhìn ra đôi mắt sưng đỏ của cô, nhận ra sự thất vọng của cô.

Hắn chỉ mong sao giây phút ấy hắn trở về, trở về để ôm cơ thể run rẩy ấy vào trong lòng mà yêu thương.

Người con gái này xứng đáng được yêu thương.

Là hắn đã phá hủy hạnh phúc của cô, khiến cô đau khổ, nhưng cô biết không, lúc này trong lòng hắn, hắn chỉ muốn nâng niu cô cả đời.

Ngày đó hắn cố chấp, cũng bị cái cố chấp đó quật cho xơ xác.

Ngựa ngoan không đi đường cũ.

Hắn sẽ không lặp lại sai lầm ấy thêm một lần nào nữa.
Hắn đi tới bên cô, từ sau ôm lấy cô.
Nhạc Ca giật mình quay đầu lại, chưa kịp nhìn đã bị hôn cho một cái.

Cô trợn mắt định nói một câu, lại bị hắn cướp lấy lời.
"Không cần mắng tôi, em mắng một câu, tôi hôn thêm một cái.

Em càng mắng tôi, chứng tỏ càng thích tôi hôn em!"
Nhạc Ca uất hận chẳng biết phải làm gì.

Trên ác ma này quỷ quyệt như vậy, cô tuyệt đối không thể đấu lại hắn.
"Anh.....anh làm gì vậy, buông tôi ra đi!"
Hắn làm lơ Nhạc Ca, đặt cằm lên vai cô, nhìn chiếc bánh kem mà nói.
"Tôi muốn ăn..."
Cô cựa quậy.
"Anh ôm tôi như thế này ăn bằng niềm tin chắc, mau buông ra đi!"
Hắn lắc đầu như một đứa trẻ.
"Tôi muốn ăn như thế này, làm sao hả?
Hắn nói xong, còn há miệng chờ sẵn.
Cô thở dài nghiến răng.

Cái tên này đúng là càng ngày càng tệ hại.

Thật không thể nhận ra đây chính là Nam Trấn Ảnh đại soái trên vạn người.

Hắn lúc này, khác nào một đứa trẻ hả??
Cô đành quyệt lấy một miếng kem tươi trên bánh đút cho hắn ăn.
Vị kem tươi mềm mịn tan ra, ngọt ngào như mật.

Hắn rất ít ăn đồ ngọt, bánh kem gì đó thực sự với hắn chẳng chút hứng thú.

Chỉ là hắn muốn thưởng thức lại thứ mà bản thân đã để lỡ mất.

Đối với hắn, thứ gì Nhạc Ca làm đều ngon cả.

Hắn nghĩ, có lẽ chiếc bánh đêm đó cô làm, còn ngon hơn ngàn vạn lần, chỉ là hắn không may mắn.

Không được thưởng thức nó.