Nhạc Ca được đưa đến một toà nhà rất cao, phải đi thang máy năm phút mới đến được căn phòng mà Mastuki đang đợi.
Bước vào căn phòng sang trọng này Nhạc Ca có chút không thoải mái.

ánh đèn quá lung linh, dù cho hương thơm từ những loại tinh dầu đắt tiền có mê hoặc đến đâu thì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy xa lạ và lạc lõng.

Người phụ nữ đưa cô đến nơi, lịch sự đưa tay mời cô.
"Nhạc tiểu thư, tổng cục trưởng đang đợi cô bên trong, xin mời cô."
Nhạc Ca bất an bước vào trong.

Lần đầu tiên gặp Mastuki ấn tượng của cô với hắn không được tốt lắm.

Có thể là vì hành động khiếm nhã kia, cũng có thể hắn là người nước ngoài nên cô cảm thấy không được gần gũi.
Mastuki đứng ở bên cửa sổ kính, bóng dáng cao lớn của hắn mang theo một chút cô độc.

Dáng vẻ nghiêm nghị ấy khiến cho cô nghĩ đến một người, thế nhưng xúc cảm lại không giống nhau.
Hắn quay người lại, ánh mắt nhìn cô tận sâu chứa bao nhiêu nhung nhớ.
"Ngài Mastuki, ngài muốn gặp tôi có chuyện gì, hình như tôi và ngài cũng không hề có quen biết."
Mastuki cười khổ, giọng điệu lạnh nhạt này lại có ngày cô nói với hắn.

Hắn đi tới, đối diện ánh mắt cô, đưa tay muốn chạm tới cô.
"Nhạc Ca tiểu thư...cô ngồi xuống trước đã...."
Nhạc Ca đề phòng hắn lùi bước lại, ánh mắt nghi ngờ phòng thủ.

Bàn tay hắn khẽ nắm lại.

Nhạc Ca từ khi nào lại đối với hắn xa lạ như thế.

Tim hắn có chút nhói đau.
"Có lẽ....chúng ta có một chút hiểu lầm gì đó...."
"Thật ra lần trước là tôi..."
"Ngài không cần phải nhắc lại đâu...tôi đã sớm quên nó rồi." Cô lạnh lùng nói.

"Nếu như không có việc gì quan trọng, tôi xin phép..."
Cô không hiểu tại sao một người như hắn lại muốn gặp cô, thế nhưng cô biết một điều, hắn là kẻ thù của Nam Trấn Ảnh, dây dưa với hắn sẽ không có kết cục tốt.

Biết đâu hắn đang muốn lôi kéo cô vào một kế hoạch hay một mục đích đáng sợ nào đó.

Cô quay người, muốn bước đi.
"Đợi đã!" Hắn vội vã gọi cô lại, hắn chỉ là muốn gặp cô, muốn nhìn cô thêm một chút.

Nhiều năm trôi qua, dù cho cô có thay đổi như thế nào thì có lẽ trong lòng cũng phải còn có hắn mới đúng chứ, nhưng hắn không thể đem thân phận trước kia ra để cầu xin chút tình cảm từ cô.


Càng không thể đem thân phận Mastuki này ra để giành lại cô từ tay Nam Trấn Ảnh.

Hắn có năng lực nhưng lại không có cơ hội.

Hắn chỉ dám hèn mọn từ xa nhìn ngắm cô thay cho những nhớ nhung trong lòng.

Điều duy nhất hắn có thể làm cho cô lúc này chỉ là khuyên cô nên rời xa Nam Trấn Ảnh.
"Nhạc Tiểu thư....tôi biết cô có ấn tượng với tôi không tốt, cũng biết giữa hai chúng ta...vốn không có quan hệ gì.

Nhưng tôi chỉ là không muốn một cô gái đơn thuần, thiện lương vô tội như cô bị đẩy vào con đường cùng quẫn.

Nam Trấn Ảnh đó tuyệt đối không phải là người tốt, tôi khuyên cô, nên nhanh chóng rời khỏi hắn thì hơn.

Như thế sẽ tốt cho cô..."
Tốt cho cô ư? Nhạc Ca không khỏi cười mỉa trong lòng.

Một người xấu xa lại đi khuyên cô rời khỏi một kẻ xấu xa.

Cô có nên tin được hay không đây.

Mastuki và Nam Trấn Ảnh đối đầu, tuy cô với Nam Trấn Ảnh luôn xung khắc, nếu cô chưa hoàn toàn nhận rõ tình cảm của mình thì lời này chẳng có gì phải suy nghĩ, nhưng cô đã nhận ra rồi, lời nói này lại khiến cho cô khó chịu.

Thử hỏi, cô sẽ đi nghe lời một người hoàn toàn xa lạ hay sao.

Huống chi lúc này, cô có muốn rời xa cũng đã chẳng thể rời xa nữa rồi, bất kể là tình cảm hay lý trí, bất kể là thân phận hay số mệnh, thứ đã gắn bó với nhau làm sao có thể nói buông là buông.
Cô biết Nam Trấn Ảnh không phải người tốt, hắn xấu xa, hắn độc ác, hắn còn vô số những tội danh khác ẩn sau hình tượng trang nghiêm của một quân nhân, nhưng cô vẫn cố chấp bên cạnh hắn, cô muốn tìm hiểu sự thật, tìm lại tình yêu của chính mình.

Cô quay lưng lại, nhìn trực diện mắt hắn, hỏi một câu.
"Nam Trấn Ảnh không phải người tốt? Vậy cho hỏi như thế nào mới là người tốt? Như ngài sao?"
Câu hỏi của cô khiến hắn đứng hình.

Cô cười mỉm, lại nói tiếp.
"Tôi không biết tại sao ngài lại nói với tôi những lời này, cũng không biết giữa Nam Trấn Ảnh và ngài rốt cuộc có đấu tranh gì, tôi chỉ là một người phụ nữ, còn là phụ nữ trong tay Nam Trấn Ảnh, tôi không muốn bị lôi vào cuộc tranh đấu của mấy người...."
"Cô đã yêu Nam Trấn Ảnh đúng không?" Bỗng nhiên hắn ngắt lời cô.
Câu hỏi của hắn đủ trực tiếp, thế nhưng hắn hỏi cô, cô lại đang tự hỏi lại chính mình.

Cô thực sự đã yêu Nam Trấn Ảnh hay sao.

Cô yêu A Tứ, cô yêu anh.


Nhưng hiện tại...rốt cuộc cô yêu ai khi cả hai là một?
Nhạc Ca hít sâu, thở ra thật nhẹ nhàng, ngữ khí cũng thật nhẹ nhàng.
"Thiết nghĩ....vấn đề riêng tư này tôi không cần phải trả lời ngài, ngài Mastuki."
Hắn im lặng, cô không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
"Dù thế nào, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, cuộc đời còn rất dài, người phụ nữ như cô xứng đáng yêu yêu thương, kẻ như Nam Trấn Ảnh sẽ chẳng thể nào yêu một cô gái..."
Nhạc Ca càng nghe hắn nói lời hạ thấp Nam Trấn Ảnh càng không được dễ chịu.

Nam Trấn Ảnh xấu xa vô cảm đến mức nào chẳng lẽ người khác còn rõ hơn cô sao.

Nhất là Mastuki, người luôn muốn cô rời xa Nam Trấn Ảnh.

Cô không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.

Cô bước đi, bóng dáng hắn sau lưng cô bi thương đến nhường nào cô không biết, chỉ có hắn hiểu được nỗi đau xé ruột gan ấy, sự bất lực đầy khó chịu ấy.
Bỗng dưng cô đi đến cửa thì đứng lại, không quay đầu lẳng lặng nhẹ nhàng như cười mà nói một câu.
"Không yêu thương thì sao chứ, tôi đã là vật trong tay Nam Trấn Ảnh, rời xa hắn không phải là điều tôi có thể lựa chọn.

"
Huống chi....cô đã lỡ yêu hắn mất rồi...
Bầu trời bên ngoài lại đổ mưa, vẫn câu nói đó, mỗi khi lòng người khóc, trời sẽ đổ cơn mưa.
Cô không biết tại sao cuộc đối thoại với Mastuki lại khiến cho mình buồn đến vậy.

Sự quen thuộc hắn mang đến cho cô khiến cô sợ hãi, nó quá khác xa ký ức và mang theo nguy hiểm.
Những giọt mưa tí tách rơi xuống mặt đường như vang lên tiếng khóc trong lòng cô.

Mọi thứ đang ngày càng trở nên rối bời.

Cơn mưa rả rích này có thể rửa sạch mọi thứ, đem đến cho tất cả sự sống mới, phải chi nó cũng có thể rửa sạch tâm hồn cô, rửa sạch mọi dối trá trên đời này thì tốt biết mấy.
Điện thoại trên tay cô rung chuông, thất thần giây lát cô mới đem lên nhìn.

Là Thanh Thanh gọi đến.
Bàn tay lạnh ngắt của cô trượt trên màn hình đến mấy lần mới có thể nghe máy.

Điện thoại áp lên tai cũng lạnh, lẫn trong tiếng mưa bên ngoài cô nghe thấy giọng của Thanh Thanh.
"Chị à, kết quả xét nghiệm có rồi!"
Tim cô đập thịch một cái, rất lâu sau mới có thể ổn định lại hô hấp, nói.
"Em đang ở đâu, chị sẽ đến lấy ngay..."
Thanh Thanh có vẻ ngạc nhiên, trời đang mưa lớn cơ mà, Nhạc Ca vội đến thế sao.

Cô nhìn trời, sau đó lại nhìn tập hồ sơ trên tay mình, vội nói.

"Em đang ở bệnh viện, thế này đi, em sẽ đợi chị ở quán cà phê trước cổng bệnh viện."
Nhạc Ca gật đầu.
"Được, chị sẽ đến ngay...."
Đi được vài bước cô lại do dự, rốt cuộc cô có muốn biết sự thật hay không, thật ra cô không cần kết quả xét nghiệm cũng biết, thời gian này cô đã thực sự coi Nam Trấn Ảnh chính là A Tứ rồi.

Chỉ là con người luôn có một sự cố chấp, cũng có một loại niềm tin phải được chứng thực chính xác bằng giấy trắng mực đen mà thôi.
Nhạc Ca đón một chiếc taxi, lên xe đến chỗ hẹn.
Cách đó không xa là Miko.

Dáng vẻ cô ta lúc nào cũng vậy, xinh đẹp quý phái, tất cả mọi thứ toát ra đều là một phu nhân quyền quý.

Chiếc taxi đã đi xa nhưng ánh mắt cô ta vẫn chưa dời đi ánh mắt.

Cô ta tận mắt thấy Mastuki gặp riêng Nhạc Ca, hai người còn nói chuyện với nhau không ít thời gian.

Nếu như không là ôn chuyện cũ thì làm sao có thể lâu như vậy, càng là gặp riêng khi hai người vốn chẳng hề có chút quan hệ dây tơ rễ má gì.
Phụ nữ có giác quan thứ sáu, thứ giác quan này vô cùng nhạy cảm.

Nhạy cảm nhất là dùng vào việc đánh hơi xem chồng mình có ngoại tình hay không.

Miko thông minh, nhưng đã là phụ nữ ghen tuông thì trí thông minh đều là bùn nhão hết thảy.
Cô ta đưa điện thoại lên, ánh mắt sắc bén nhấn một số lạ không tên.
*****
Bệnh viện ngày mưa lạnh lẽo đúng nghĩa.

Nhạc Ca vừa vào quán đã thấy Thanh Thanh ngồi ngay một góc.

Cô bé đang ra sức vẫy tay với cô.
Nhạc Ca mỉm cười đi tới ngồi xuống.
"Sao sắc mặt chị kém thế, chị bị ốm à" Thanh Thanh nhìn vẻ mặt kém sắc của cô mà đau lòng.
Nhạc Ca vỗ vỗ hai má lạnh ngắt của mình, tươi cười.
"Không sao, dạo này chị bị đau dạ dày, không ăn được gì nên có chút nhợt nhạt..".
"Sức khoẻ là quan trọng nhất đấy nhé, chị phải giữ gìn cho cẩn thận vào!"
"Chị biết rồi...." Cô gật đầu.
"Đúng rồi chị....kết quả có rồi này...." Thanh Thanh vừa nói vừa đưa cho cô một tập hồ sơ, bên trong chính là kết quả mà cô cần.
Nhạc Ca đưa tay đón lấy, tập hồ sơ trên tay cô sao bỗng thật nặng nề.

Cô chần chừ không dám mở nó ra.

Chẳng biết vì sao lại hồi hộp đến run rẩy.
Thanh Thanh nhìn bầu trời đang đổ mưa.

Lại nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ cô trực ca.
"Chị à, chị cứ từ từ xem nhé.

Đến ca em trực rồi, lần sau chúng ta nói chuyện nhé!!"
Nhạc Ca mỉm cười gật đầu.
"Ừ, chị cảm ơn, lần sau nói chuyện...."

Thanh Thanh tu hết ly trà trên bàn, sau đó tức tốc chạy đi.
Nhạc Ca một mình ngồi một góc, quán cà phê vắng vẻ như chỉ còn lại mình cô.

Hơi lạnh từ bên ngoài len lỏi vào trong áo, len lỏi vào trong da thịt.

Cô ngồi thẫn thờ một lúc, sau đó mới từ từ mở tập tài liệu ra.

Những tờ giấy đầy rẫy những số liệu khoa học trông vô cùng rối mắt hiện ra.

Cô đọc từng chữ, từng dòng.

Cho đến khi đọc đến mục kết quả thì những ngón tay khẽ siết chặt lại.

Mặc dù biết trước kết quả nhưng những dòng chữ con số này vẫn thừa sức khiến cho cô kinh ngạc.
Số liệu trên giấy đã minh chứng rõ ràng, hai mẫu DNA này chính là của một người.
Như vậy, Nam Trấn Ảnh và A Tứ....đều là một.
Trái tim cô đập mạnh thật mạnh, hô hấp dần trở nên khó khăn.

Những ký ức xưa kia đồng loạt hiện ra, từ lần đầu gặp Nam Trấn Ảnh cho đến khi gặp A Tứ, từ đau khổ cho đến hạnh phúc, từ xa lạ cho đến yêu thương gắn bó.

Hoá ra một đời người dài như vậy mà cô và hắn đã quấn lấy nhau nhiều năm như thế.
Ly trà hoa vàng nhạt trên bàn toả ra làn hơi nước mong manh như siết lấy tâm can cô.

Thì ra từ trước đến giờ, hắn luôn quẩn quanh cuộc sống của cô chưa từng tách khỏi.

Chỉ là cô không thể nhận ra mà thôi.
Cô buông những tờ giấy ấy khỏi tay, chúng vô lực theo làn gió bay đi, ngấm vào trong nước mưa nhoè đi, trên môi cô nở ra một nụ cười không biết là cảm xúc gì, nhưng trên khoé mắt đã rơi ra những giọt nước mắt trong suốt, kể cả làn mưa ấy cũng không được như nước mắt cô.
Đôi mắt Nhạc Ca xa xăm, lại nhớ về đêm năm đó.
Lần đầu tiên cô gặp hắn chính là ở bữa tiệc của Nhạc gia, hắn thay mặt Nam gia đến dự.
Khi ấy cô chơi bản Sonat ánh trăng giành tặng cho Nam Vi, cô tươi cười với anh.

Cười một nụ cười thuần khiết đáng yêu nhất.

Khi dời ánh mắt, cô bỗng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn phía sau.

Hắn mặc một bộ quân phục vô cùng trang nghiêm, vai khoác một chiếc áo khoác quân đội xanh lạnh, chân đi bốt đen, tay đeo bao tay da.

Ánh đèn pha lê lung linh dưới màn đêm như càng làm cho khuôn mặt người đàn ông thêm huyền bí.

Quân hàm trên vai hắn vô cùng rực rỡ.

Tuy vậy vẫn không thể sánh nổi gương mặt kia, càng là không thể sánh nổi đôi mắt xám hổ phách nhàn nhạt kia.
Ngay lúc đó, hắn nhìn lại cô.

Nhạc Ca giật mình vội vã rời đi ánh mắt, không ai biết, phút giây đó cô đã đánh sai một nhịp đàn.
Và có lẽ khi đó kể cả cô cũng không biết, trái tim cô đã lỡ một nhịp rồi.