"Tôi....anh...anh đừng hòng làm bậy, nếu con bé có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho anh đâu!!"
Miko hét lên.
"Mẹ!" Con bé khóc rống lên.

Tiếng khóc của con gái khiến cho Miko lẫn Nam Vi đều như đứt từng khúc ruột.

Miko liền chạy đến kéo lấy tay Nam Vi, khóc nấc lên.
"Mau cứu con bé đi, Mastuki, nếu không em chết mất, mau cứu con đi anh!!"
Mastuki kéo tay Miko ra, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Con bé sẽ không sao đâu, nghe tôi, đừng quá kích động! Đừng làm quá mọi chuyện lên."
Miko sắc mặt bỗng trở nên tức giận, cô ta vùng tay ra, đối chất với hắn.
"Đừng kích động? Đừng làm quá mọi chuyện lên ư? Đầu con anh còn đang kề bên miệng súng kia kìa, sao kẻ làm cha như anh lại có thể có thái độ này cơ chứ."
"Quản gia, phu nhân bây giờ không được bình tĩnh, còn không mau đưa phu nhân về phòng đi." Nam Vi không quan tâm đến lời cô ta nói, lạnh lùng quay sang nói với quản gia.
Quản gia "Vâng!" một tiếng rồi toan đưa Miko đi.
"Buông tôi ra! Con tôi ở đây, còn muốn bắt tôi đi đâu?" Miko hất tay quản gia ra.

Cô ta bước tới trước mặt Nam Vi, không còn vẻ mặt trang nhã như hàng ngày nữa, mà thay vào đó là vẻ ngạo nghễ, thậm chí còn là coi thường.
"Mastuki! Tôi nói cho anh biết, nếu không nhờ có tôi cùng gia tộc nâng đỡ thì liệu một kẻ đầu đường xó chợ như anh sẽ có ngày hôm nay hay sao, phải, là tôi tình nguyện lấy anh, nhưng lẽ nào đó là lỗi của tôi sao, không đâu, là anh đã chấp nhận lấy tôi, anh vẫn có thể từ chối mà, nhưng anh đâu có phản đối, tôi đường đường là một tiểu thư danh giá, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được cưng chiều yêu thương, vậy mà phải ép bản thân chịu đựng từng ấy năm bên cạnh anh như một cái bóng, chứng kiến anh luôn nhung nhớ về một người phụ nữ khác, anh nghĩ tôi dễ chịu lắm hay sao? Tôi sinh cho anh một cô con gái, tôi dâng hiến cả thanh xuân của mình cho anh, tìm mưu tính kế vì sự nghiệp của anh, tôi đã làm gì có lỗi với anh chưa, sao anh lại đối xử với mẹ con tôi như thế! Hả?" Miko như trút hết nỗi lòng mình, cô ta túm lấy cổ áo Nam Vi, hùng hồn kể tội, còn hắn ta thì chỉ nghiêng khuôn mặt đi, né tránh ánh mắt của Miko.
Miko biết Nam Vi chưa từng yêu mình, người hắn ta yêu là Nhạc Ca, lần này Nam Trấn Ảnh đến đây đòi người, lẽ nào là nông nổi gây sự? Không, cô ta hiểu Nam Vi, chuyện bắt cóc Nhạc Ca, hắn có thể làm được.

Huống chi ngày đêm hôm trước, hắn ta biến mất, không ở tổng cục cũng không về nhà.

Muốn nuôi tình nhân ư, ha ha, cô ta cười tự giễu.

"Anh làm gì tôi đều có thể tha thứ, kể cả tổn thương tôi, nhưng nếu như là vì người phụ nữ khác mà làm hại đến Aya thì tôi! Chính tôi sẽ giết chết anh, chính tôi sẽ giết chết các người!" Miko gằn giọng hét lên, ánh mắt đỏ au chứa đầy căm phẫn.
Nam Vi bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, hắn có chột dạ ư, có, nhưng có hối hận không, có lẽ là không, bởi tất cả những gì trước đó hắn làm đều là vì hắn chưa hề biết đến Nhạc Ca, cho nên hắn khẳng định, bản thân hắn không sai.

Là số phận đã quá trớ trêu, là trời cao đã bạc đãi hắn.
"Không nghe thấy tôi nói gì sao? Đưa phu nhân về phòng!" Nam Vi vẫn một mực nói với quản gia.
"Tôi không đi! Muốn tôi đi trừ phi tôi chết!" Miko giậm chân tại chỗ, lúc này hễ ai chạm vào cô ta thì đều sẽ lãnh lấy hậu quả.
Nam Vi tự giễu, người phụ nữ này thường ngày đều nghe theo hắn, rốt cuộc hôm nay cũng đã nói ra rồi, cũng tốt, đó cũng chính là sự thật, hắn chán ghét có, nhưng hắn không chối bỏ.
Có điều, điều quan trọng bây giờ không phải là tranh luận cùng cô ta mà là phải cứu Aya, Nam Trấn Ảnh tàn độc như vậy, hắn chắc chắn sẽ có thể làm hại con bé.

Nam Vi cần Aya, thế nhưng bảo hắn từ bỏ Nhạc Ca thì là điều không thể, giống như đã từng mất đi một thứ là sinh mạng mà cả đời muốn nâng niu, hắn đã buông tay một lần, lần này sẽ không buông tay nữa.

Tuyệt đối không.
Nam Trấn Ảnh nhìn một màn này, chỉ cảm thấy thật nực cười.
"Các người đừng phí thời gian nữa, muốn trách móc nhau thì giao người ra đây rồi hãy tiếp tục trách móc.

Tay tôi đây có chút mỏi, không biết chừng trụ không nổi, liền..." Nam Trấn Ảnh nhếch miệng cười, khẩu hình một chữ "Pằng!".
"...một phát, là đứa bé này liền có thêm một chiếc lỗ trên người không chừng..."
"Anh dám!!" Nam Vi nghiến răng.
"Có gì mà Nam Trấn Ảnh này không dám chứ? Anh nói xem, là đầu, hay là tay, à, một phát qua tim cũng không tệ đâu nhỉ, hazz nên bắn vào đâu đây.

Hửm?"
"Cậu dừng tay ngay cho tôi!!"
Đột nhiên có một tiếng vang từ bên ngoài vào.

Ai nấy đều nhìn ra cửa, đại tướng đã bước vào trong, đi theo hộ tống là cả một dàn quân binh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta không khỏi tức giận, đầu tiên là đi đến chỗ Nam Trấn Ảnh, cho hắn trực tiếp một cái tát.
Căn phòng im ắng như vậy, một cái tát lại càng đủ khiến cho sự im ắng ấy thêm rõ rệt.
"Cậu đang làm cái gì cậu có biết không hả?"
Nam Trấn Ảnh chẳng hề hấn gì, hắn thả lỏng khẩu súng, đẩy đứa bé về phía Triệu Triết, tháo găng tay ra, lấy khăn lau bên mặt đã bị tát như thể vừa bị một thứ bẩn thỉu chạm qua.
Đại tướng mắt thấy hành động ấy liền tức quá hoá giận.

Muốn cho hắn ta thêm một cái bạt tai, nhưng rất nhanh chóng bàn tay kia đã bị một thuộc hạ của Nam Trấn Ảnh giữ lại.
"Các người....các người....!phản! Phản hết rồi! Rốt cuộc thì các người là người của ai hả, dám vô lễ với ta, có tin ông đây đuổi hết đám mấy người ra khỏi quân ngũ không hả?"
"Chúng tôi ăn cơm của đại soái, uống nước của đại soái, đương là người của đại soái rồi, tổng cục cũng chẳng nuôi nổi chúng tôi một ngày cơm, ngài lấy tư cách gì nói chúng tôi làm phản?"
"Các....các người được lắm, không coi ta ra gì đúng không, Nam Trấn Ảnh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn không cho đám người của cậu cút hết khỏi nơi này thì đừng trách tôi độc ác.

Đây là nơi mà cậu có thể muốn làm gì thì làm hay sao.!!"
Nam Trấn Ảnh đứng đó nghe ông ta nói, ông ta nói xong, liền vứt cho ông ta một cái nhìn lãnh khốc.
"Cút....tốt nhất đừng làm vướng chân tôi!"
Lão ta đường đường là đại tướng, không ngờ lại bị Nam Trấn Ảnh coi không ra gì, vừa thẹn lại vừa giận, gương mặt già phút chốc như biến thành đít nồi.
"Cậu được lắm, uổng công tôi coi trọng nâng đỡ cậu." Ông ta quay sang Nam Vi, giả bộ khổ tâm.


"Ngài thấy đấy, cậu ta còn chẳng coi tôi ra gì, nhưng ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ta thật nặng, không cho cậu ta cơ hội nhìn thấy mặt trời một lần nữa."
"Ngài đại tướng nói như vậy thì cũng không thể làm nguôi đi tổn thất về tinh thần và tôn nghiêm của chúng tôi đâu, ngài xem đi, con gái tôi còn đang nằm trong tay hắn ta, như vậy sao có thể chấp nhận được!" Nam Vi thấy đại tướng đến thì như được thở phào, có lão ta ở đây, Nam Trấn Ảnh không thể ngang ngược quá được.

Nhưng hắn vẫn phải tỏ vẻ tức giận hơn nữa, có thế mới có thể đánh gục Nam Trấn Ảnh.

"Nếu như ngài không cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng, có lẽ...chúng ta không cần ngồi đây mà nói chuyện đâu!"
Lão đại tướng vô cùng lo ngại về lũ người này, vốn định tạo mối giao hảo tốt với chúng, sau này sẽ tiện hành động, nhưng lại không ngờ Nam Trấn Ảnh lại bốc đồng mà phá hỏng mọi chuyện, lão ta tức muốn điên lên, nhưng vẫn phải cúi đầu cung kính thuyết phục hắn.
"Ngài Mistuki, chúng tôi thật sự rất tiếc về sự cố lần này.

Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư Aya phải ấm ức!"
Miko nghe đến đây, cũng chẳng thèm lên tiếng, chỉ liếc cho đám người này một cái nhìn khinh bỉ.
Lão đại tướng quay về phía Nam Trấn Ảnh, biểu tình đương nhiên càng thêm giận dữ.

Ông ta ra lệnh cho thuộc hạ.
"Còn không mau đưa tiểu thư Aya về đây!"
Tên thuộc hạ định tiến lên, nhưng bắt gặp Triệu Triết như hổ đứng đó lại chần chừ.
Ông ta trợn mắt.
"Cậu sợ cái gì!
Tên thuộc hạ đó đông sợ tây lo, rốt cuộc cũng đi đến.
"Để xem ai dám đụng!"Triệt Triết trừng mắt.
"Cậu to gan quá nhỉ, là ai đã đưa cậu đến bên hắn ta hả, còn dám kháng lệnh tôi?"
Triệu Triết không nói gì, chỉ nhìn về phía Nam Trấn Ảnh.
Nam Trấn Ảnh biết cách này không được, tên Nam Vi đó cứng đầu như vậy, lúc này đại tướng lại đến cản trở, nếu kéo dài thời gian, chỉ sợ sẽ không tìm được cô.

Vậy thì mặc kệ đi, hắn còn có tính toán khác.
Nam Trấn Ảnh nhìn cậu ta, gật đầu một cái, ý nói thả con bé đó ra.

Triệu Triết nghe lời, buông khẩu súng vốn không có đạn xuống, thả đứa bé ra.

Đứa bé tức tốc chạy về phía Miko, khóc lên thật lớn.

Lúc này trái tim Miko cùng Mastuki mới được nới lỏng đôi chút, cô ta ôm lấy con, vội vàng xem xét có tổn thương chỗ nào hay không.
"Aya!!"
"Pa pa! Con sợ a a a a......"
"Yên tâm, không sao rồi, không sao rồi con gái!!"
Hắn ôm con gái vào lòng, cảm giác tội lỗi dâng trào, hắn đã không thể bảo vệ được con gái, ngược lại còn vì chuyện này mà làm hại đến con bé.
Lão đại tướng thấy như vậy, lão ta nghĩ là Nam Trấn Ảnh vẫn còn sợ mình liền muốn tiếp tục ra oai.

Nhưng Nam Trấn Ảnh vốn chẳng để cảnh này vào mắt, không để lão ta lên tiếng, hắn trực tiếp lạnh lùng quay lưng.
"Chuyện này đừng tưởng tôi đây cho qua dễ dàng như vậy, nếu như không phải có chó cản đường, tôi đã cho các người biết thế nào là tàn độc rồi.

Mastuki, nhớ lấy, người của tôi, tôi nhất định sẽ lấy về!"
Lão đại tướng nghe được hắn nói liền thực sự nổi điên lên, Nam Trấn Ảnh dám ám chỉ lão là chó cản đường??
"Cậu....cậu đứng lại cho tôi...."
Nam Trấn Ảnh đi đến cửa, bỗng nhiên đứng lại, hắn ta quay đầu, nhìn lão ta một cái, không nặng không nhẹ buông ra một câu.
"Cố mà ngồi yên cái ghế của mình đi, đừng để ngày nào đó tôi mất hứng, liền đá ông xuống đất."
Nam Trấn Ảnh đi khỏi, bỏ lại sau lưng là một đống hỗn độn, lão đại tướng tức muốn hộc máu, lão đứng còn không vững, phải để vài ba tên thuộc hạ xúm lại đỡ lấy, còn Mastuki thì vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nếu như không phải có đại tướng đến đây, chỉ sợ mọi chuyện không có dễ dàng như vậy.

Nhưng hắn biết, đây chỉ là tạm thời, người như Nam Trấn Ảnh đâu dễ gì từ bỏ.

Thế nên Nhạc Ca...hắn cần phải đem cô đi thật xa, xa đến mức mà Nam Trấn Ảnh không thể tìm thấy được.
Hắn nghĩ vậy, sau đó thở dài, đợi đám người đó đã hoàn toàn đi khỏi liền nhìn về Aya, ôm lấy con bé trên tay, chuẩn bị đưa con bé trở về phòng, hôm nay đối với nó quá đáng sợ rồi, chỉ lo rằng chuyện ngày hôm nay sẽ gây ám ảnh với con bé cả đời.

Nếu như vậy, hắn sẽ càng đau lòng.
Nhưng hắn vừa nhấc con bé lên, bỗng tên thuộc hạ thân cận của hắn chạy từ bên ngoài vào.
"Tổng cục trưởng!! Không hay rồi!!! Không hay rồi!!"
"Chuyện gì! Hét lớn như vậy.

Thấy tiểu thư còn chưa bị doạ đủ hay sao!!" Miko trừng mắt quát hắn.
"Phu nhân tha tội!" Hắn rối rít.
"Có chuyện gì mau nói!"Nam Vi lên tiếng.
"Cục trưởng, biệt thự riêng bỗng nhiên bị cháy rồi!!"
Biệt thự riêng bị cháy, nghe được tin dữ ấy, trái tim hắn dường như ngừng đập, Nhạc Ca, cô còn đang bị hắn giam ở nơi đó, cô còn bị tiêm thuốc, nếu như biệt thự cháy, làm sao có thể thoát thân.
Hắn luống cuống, ngay lập tức đưa đứa bé cho quản gia, như phát điên mà chạy đi.

Lúc ra ngoài, còn va trúng chiếc bình đặt ngay cạnh cửa, làm nó vỡ tan nát.
Miko thấy hắn như vậy liền sững sờ, chỉ là một căn biệt thự thôi mà, có cái gì ghê gớm, bỏ mặc cả con gái.

Cô ta giậm chân, hậm hực giật lấy đứa bé trên tay quản gia, đi lên lầu trên.

Mastuki tức tốc lên xe, vội vàng đến mức dây an toàn cũng không đeo, nhanh chóng nhấn ga, dùng tốc độ tối đa mà phóng đi.

Nhưng dù cho hắn có phóng nhanh đến mấy thì hắn vẫn thấy còn quá chậm, bởi lẽ trong thâm tâm hắn lúc này là hốt hoảng, là lo sợ điều không nên xảy ra, tay hắn đấm mạnh lên vô lăng, chết tiệt! Hắn buông một câu như thế, mong là Nhạc Ca sẽ bình an, nếu không hắn có chết vạn lần vũng không thể chuộc lỗi.
Ngay sau khi chiếc xe của Mastuki rời đi.

Lập tức có một chiếc xe quân đội đuổi theo.

Đó là chiếc xe của Nam Trấn Ảnh, hắn chính là đợi ở đây để ôm cây đợi thỏ, đợi Nam Vi tự lộ đuôi cáo, nhưng hắn không ngờ là hắn ta lại nhanh như vậy đã đi.

Lại còn đi trong trạng thái tinh thần bất ổn kia nữa.

Lẽ nào đã có chuyện gì đó xảy ra, Nam Trấn Ảnh tự hỏi rồi lại bất an.

Hắn sốt ruột giục Triệu Triết.
"Lái nhanh lên cho tôi, không được để mất dấu hắn ta!"
Triệu Triết mặc dù đã nhấn ga đến tốc độ tối đa, nhưng cậu ta biết Nam Trấn Ảnh đang lo lắng, thế nên cũng không nói nhiều, chỉ vâng một tiếng.

Nhưng quả thực chiếc xe ấy của Mastuki đi quá nhanh, đường đi lại không phải là vắng vẻ, đuổi theo chiếc xe kia là không hề dễ dàng.
Hai chiếc xe qua mấy con đường, suýt chút nữa là đâm trúng mấy chiếc xe tải.

Cũng may Triệu Triết xuất thân là ở bên quân chuyên tải, lái xe xem như cũng có chút tài năng, đổi lại là người khác, với tình huống như vậy, chỉ sợ là đã sớm thăng thiên rồi.
Nam Vi đi phía trước, vượt qua không biết bao nhiêu trạm kiểm tra, nhưng hắn không có nhiều thời gian đôi co như vậy, liền trực tiếp lái xuyên qua, mỗi lần hắn đi qua, còi đèn phía sau lại không ngừng vang lên inh ỏi.

Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, phía sau còn có một chiếc xe quân đội đuổi theo hắn.
"Được lắm! Quả là Nam Trấn Ảnh!!" Nam Vi nghiến răng, hoá ra hắn ta bằng lòng thả Aya chính là chờ cơ hội hắn lộ ra sơ hở.

Đuổi theo đên tận đây rồi cơ đấy.

Nhưng Nam Vi hắn làm sao có thể để cho Nam Trấn Ảnh đạt được mục đích.
Nam Vi phóng xe thêm một đoạn, để ý địa hình, lợi dụng phía trước có ngã rẽ.

Liền lập tức cho quay xe lại, bật đèn pha lên chiếu thẳng vào xe của Nam Trấn Ảnh.
Triệu Triết bị ánh sáng đèn pha chiếu phải, hai mắt bị loá, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Ngay lúc ấy, cậu ta xoay vô lăng sang một bên, cú xoay đột ngột ấy làm cho chiếc xe văng sang một bên, bất ngờ một chiếc xe tải từ xa đi đến, đâm trực tiếp vào bên hông xe, cửa xe bị bật ra, Nam Trấn Ảnh ngay lập tức bị văng ra ngoài.
Nam Vi quay xe lại, nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh tượng đó, trong lòng vẫn không chút thoả mãn, vì hắn hận Nam Trấn Ảnh đến độ, dù cho hắn ta có thịt nát xương tan thì cũng không cam lòng.