Tuyết Tiêu vẫn còn nhớ rõ mình mới hỏi ban ngày.

Nếu hắn cho thuyền trở lại thì làm sao bây giờ?

Hai thằng em trả lời thế này: Lão đại yên tâm, hắn tìm không thấy nơi này đâu.

Cô cảm thấy cũng đúng, Lạc Thanh Phong sao có thể tìm được chỗ này, không có khả năng.

Cho nên cô yên tâm.

Sự thật chứng minh, cô yên tâm quá sớm.

Vĩnh viễn không cần coi khinh nam chính hỗn đản!

Mắt cô trông mong nhìn Lạc Thanh Phong bước từng bước một tới chỗ mình, xấu hổ đáp lại: "Cảm ơn gì chứ, không cần khách khí, thuyền cho anh luôn đó."

Trời ạ mày đang nói cái quái gì vậy, thật đúng là không sợ chết!

Cho hắn luôn?

Lạc Thanh Phong nhếch mày không tiếng động cười một cái, nói: "Vậy không khách khí."

Tuyết Tiêu muốn chạy, vừa quay đầu lại, thì phát hiện Mai Nhất Xuyên và Tiêu Ngũ đang mai phục phía sau giơ vũ khí hất cằm nhìn cô.

Trong mắt hai người đều cùng một phong thái "không sợ chết thì chạy đi, ông đây nả một phát súng bắn chết các người" kiêu ngạo bá đạo.

"Tự mình đi hay tôi tới dắt cô?" Lạc Thanh Phong trầm giọng hỏi.

Dắt? Thân sĩ như vậy luôn?

Tuyết Tiêu quay đầu lại, đúng lý hợp tình trả lời: "Anh dắt em đi."

Lục Mao và Hồng Phát nhịn không được cho lão đại của bọn họ một ánh nhìn kính nể.

Nếu tránh không khỏi, vậy thì nghênh đón chính diện, dù sao còn sống là còn có thể tìm cơ hội rời đi.

Tuyết Tiêu cũng bởi vậy cứ giằng co mãi với Lạc Thanh Phong.

Trăm phương nghìn kế đưa anh rời đi, anh lại một hai phải tự mình đuổi theo.

Anh đúng là thật sự tìm ngược.

Lạc Thanh Phong không nói gì, thần sắc nhàn nhạt đi lên trước vươn tay ra.

Tuyết Tiêu đưa tay ra bắt.

Giây tiếp theo cô đã bị nhiệt độ nóng rực khiến phải lui về, chuẩn bị nhận lỗi với ông lớn, lại bị tốc độ nhanh hơn của Lạc Thanh Phong bắt lấy cánh tay lôi trở lại.

Nóng.

Nóng đến mức cô nhíu chặt mày.

Dần dần xuất hiện đau đớn.

Cô đúng là thật sự tìm ngược.

Lạc Thanh Phong dùng hành động trả lại lời này cho cô.

Tuyết Tiêu một đường đi nước mắt lưng tròng, vài lần nói Lạc Thanh Phong: "Tôi tự đi được, tự đi được."

Quả báo.

Lạc Thanh Phong coi như không nghe thấy.

Cô trông thấy tàu thủy ngừng trên mặt nước, phía sau còn kéo theo một cái đuôi nhỏ là du thuyền của mình, tức khắc biết Lạc Thanh Phong vì sao tới nhanh như vậy.

Tốc độ của tàu thủy khẳng định nhanh hơn so với du thuyền nhà cô rồi.

Nhưng hắn rốt cuộc làm sao phát hiện mình ở đây?

Tuyết Tiêu nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mai Nhất Xuyên và Tiêu Ngũ áp tải hai đứa em và Thịnh Viện đi phía sau, không khí một lần nữa quỷ dị mười phần, mọi người không dám thở mạnh, an tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.

Trong rừng tối đen, tuyết đọng trên cành khô nhẹ nhàng đong đưa, từng đôi mắt màu xanh lục lập loè xuyên qua khe hở giữa các chạc cây, xa xa nhìn về phía tàu thủy sáng đèn ở xa bắt đầu nổ máy trong bóng đêm.

Âm thanh lạo xạo vang lên, mấy chục con zombie người nhái nhảy từ trên cây xuống, đi tới bờ biển rồi lẻn vào trong nước, lặng yên không một tiếng động đi theo.

-

Trên boong tàu đứng một đội người.

Người đàn ông cầm đầu mặc áo khoác màu đen, cổ áo có một vòng lông chồn dán sát gương mặt, thoạt nhìn bá đạo khí phái mười phần.

Tôn Lão Lục híp mắt đánh giá đám người Lạc Thanh Phong dẫn về, tầm mắt dừng trên cô gái xinh đẹp bên người hắn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

"Tôi còn thắc mắc sao lần này cậu lại tích cực như vậy, thì ra là đi kiếm em gái xinh đẹp này." Tôn Lão Lục cười như không cười nói, ánh mắt nhìn Tuyết Tiêu không kiêng nể gì.

Lạc Thanh Phong bị ông ta ngăn cản đường đi, tạm thời dừng lại.

"Da thịt lớn lên non mịn, chọc người đau lòng, nhìn dáng vẻ này thì ở mạt thế chắc cũng không ăn khổ gì cả ——" Tôn Lão Lục nói xong duỗi tay muốn chạm vào mặt Tuyết Tiêu, bị Lạc Thanh Phong bước lên trước vừa lúc đứng ngăn lại.

"Lạc Thanh Phong, cậu có ý gì?" Tôn Lão Lục liếc mắt nhìn lại hắn, không phục hỏi, "Muốn độc chiếm hả?"

Nước mắt Tuyết Tiêu còn đang đọng quanh mắt, không tính quản cái người muốn gây sự, lại nghe Lạc Thanh Phong nói: "Đây là bạn gái của tôi."

Gió đêm thổi qua, làm tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi lạnh.

Đến Tuyết Tiêu cũng không rảnh lo đau nữa, vẻ mặt ngốc ra nhìn lại hắn.

Mai Nhất Xuyên đứng sau mắt trợn trắng, Lục Mao và Hồng Phát bày ra biểu tình tựa như thấy quỷ nhìn Lạc Thanh Phong.

Chỉ có Thịnh Viện phẫn nộ nói: "Ông muốn làm gì với con gái của tôi vậy!"

Tôn Lão Lục nghe xong phát ngốc, nhìn nhìn Thịnh Viện lại nhìn nhìn Tuyết Tiêu: "Đây là mẹ cô?"

Lạc Thanh Phong mặc kệ ông ta, dẫn Tuyết Tiêu đi vào bên trong.

Mai Nhất Xuyên và Tiêu Ngũ trao đổi mắt, để hắn dẫn người đi trước, chính mình bước chậm tiến lên cười nói: "Trước khi mạt thế tới, cậu ấy đã có bạn gái rồi, rồi phải rời xa nhau, bây giờ mới tìm được."

"Bạn gái cậu ta là người của Bách Hằng?" Tôn Lão Lục nghiền ngẫm hỏi.

"Chị gái cô ta mới là, mấy người còn lại thì không phải." Mai Nhất Xuyên nói.

"Vậy cứ dựa theo quy củ làm việc."

Tôn Lão Lục nhìn về bóng dáng Thịnh Viện hất hất cằm, "Chị gái cô ta, đầu óc có vấn đề hả?"

Mai Nhất Xuyên lại nói: "Người do cậu ấy đưa về, sắp xếp thế nào đương nhiên đợi cậu ấy quyết định."

Tôn Lão Lục nghe xong cười lạnh, trong mắt rõ ràng không vui, lời nói cũng âm dương quái khí: "Là tâm phúc bên người của Địch lão đại, đương nhiên phải cho cậu ta vài phần mặt mũi, chỉ là đừng trách các anh em nói cậu ta ỷ vào tín nhiệm của Địch lão đại thì được đối đãi đặc thù, đến lúc đó khiến những người khác chịu phục thế nào được?"

Mai Nhất Xuyên gật đầu đi vào trong, không để bụng nói: "Ông cứ nói với cậu ấy là được."

Tôn Lão Lục tức giận đến nghiến răng.

-

Trước cửa phòng, Lạc Thanh Phong thu lại nhiệt độ trên tay, buông Tuyết Tiêu ra.

Tuyết Tiêu che lại cánh tay bị bỏng đến mức rợp cả bọt nước trông mong nhìn hắn, lúc chớp mắt nước mắt tràn khỏi hốc mắt, chảy dọc theo gương mặt, dưới ánh sáng mông lung bày ra mỹ cảm yếu ớt đáng thương.

Tuy rằng cô vẫn có thể nhẫn, nhưng không tính nhịn, chỉ là muốn Lạc Thanh Phong nhìn cô khóc, cho hắn biết bốn từ áy náy đau lòng viết như thế nào!

Kết quả thần sắc Lạc Thanh Phong nhàn nhạt, khóe mắt khi đảo qua cô còn mang theo ba phần trào phúng.

Tuyết Tiêu yên lặng giơ tay lau nước mắt, nghĩ thầm xong rồi, nam chính sau khi lớn lên không còn dễ lừa như trước kia nữa.

"Đi vào." Lạc Thanh Phong mở cửa xong nói.

Tuyết Tiêu vẫn nhận ra, đây là phòng mà ngày hôm qua nhốt cô một hồi.

Cô tiến vào rồi nói: "Lời lúc nãy anh nói có ý gì?"

Lạc Thanh Phong đứng ngay cửa giương mắt nhìn cô.

Tuyết Tiêu tốt bụng giải thích nói: "Nói em là bạn gái anh đó."

Lạc Thanh Phong lẳng lặng nhìn cô một hồi, tác phong đạm mạc: "Chúng ta chưa nói chia tay."

Tuyết Tiêu: "......"

Cẩn thận ngẫm lại, đúng là chưa nói.

Thật đúng là tuyệt.

Tuyết Tiêu nghe hắn nói mà ngốc hai giây, lúc sau mới phản ứng lại, chần chờ hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn nói hả?"

Chòy chòy, bạn gái anh chính là cặn bã đẩy anh vào bầy zombie xong một mình chạy trốn đó! Người bình thường không phải đã cam chịu cảm tình tan vỡ trong nháy mắt chuyển từ người yêu biến thành kẻ thù rồi? Đến vậy vẫn chưa chịu chia tay?

Lạc Thanh Phong trở tay đóng cửa, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn, độ sáng có hơi mờ. Người hắn lớn lên cao ráo, đứng ngược sáng trước cửa, nửa thân mình chìm trong bóng tối.

Cảm giác âm lãnh áp bách nghênh diện ập đến, khiến Tuyết Tiêu theo bản năng lui về sau hai bước.

"Sợ cái gì." Lạc Thanh Phong nhẹ giọng cười nhạo.

Tuyết Tiêu cũng cảm thấy hành động mình lui về sau quá khó coi, có chút xấu hổ kéo kéo khóe miệng nói: "Cầm lòng không đậu."

"Cô sợ cũng bình thường thôi, rốt cuộc trong mắt cô, tôi đã sớm chết ngoài thang máy." Lạc Thanh Phong không nhanh không chậm nói, nhìn như không chút để ý, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tuyết Tiêu, không buông tha bất kì biến hoá gì trên mặt cô, "Lúc đó nếu cô động tay muộn một chút, khả năng hết thảy sẽ không giống như bây giờ."

Tuyết Tiêu buồn bực, hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Lạc Thanh Phong thấp giọng nói: "Tôi sẽ tự nguyện đi ra ngoài."

Tuyết Tiêu ngây ngẩn cả người.

Lạc Thanh Phong đi tới trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho không khí trở nên càng thêm ái muội. Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt trong trẻo chứa ảnh ngược của khuôn mặt hắn, trùng khớp với thiếu niên trong trí nhớ.

"Tôi sẽ một mình đi ra ngoài hấp dẫn đám zombie đó, ngăn trở bọn chúng không cho đi vào, cho cô có thời gian rời đi nơi đó." Lạc Thanh Phong nói từng câu từng chữ, "Ngay lúc đó tôi có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì."

Tuyết Tiêu cảm giác hắn nói ra mỗi một chữ nặng nề mắc lại trong lòng cô.

"Nhưng cô vứt bỏ tôi trước, thật đúng là...... Không tưởng được." Lạc Thanh Phong nhẹ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười ác liệt, "Hiện tại chúng ta nói chuyện kĩ hơn đi, lúc ấy vì sao cô lại làm như vậy?"

Tuyết Tiêu trầm mặc vài giây, không nhìn hắn nữa, chỉ nói: "Chỉ do sợ hãi mà thôi."

Lạc Thanh Phong duỗi tay nhéo cằm cô bắt cô quay đầu nhìn mình, vẻ tối đen trong mắt như có một đám lửa lập loè: "Cô lặp lại lần nữa."

"Sợ chết, cho nên mới làm như vậy."

Tuyết Tiêu nhìn cặp mắt xinh đẹp đối diện, thấp giọng nói, "Bởi vì tôi ích kỷ."

Con người rác rưởi!

Tra nữ!

Hỗn đản!

Trong lòng Tuyết Tiêu phẫn nộ mắng.

Lạc Thanh Phong nghe xong trầm mặc.

Tay hắn nhéo cằm Tuyết Tiêu không tự giác tăng lực đạo, Tuyết Tiêu nhíu chặt mày, lại không hừ một tiếng.

Sau một lúc lâu, Lạc Thanh Phong thu tay lại.

Hắn xoay người đi mở cửa, trầm giọng nói: "Cô muốn chạy thì cứ thử đi."

Tuyết Tiêu chớp chớp mắt, hỏi: "Anh làm sao tìm được tôi?"

Lạc Thanh Phong đứng trước cửa, ngẩng đầu, thần sắc ngạo mạn nhìn cô: "Muốn biết?"

Tuyết Tiêu gật gật đầu.

Lạc Thanh Phong a một tiếng, một phát đóng sập cửa lại.

Tuyết Tiêu: "......"

Cô giơ tay sờ sờ mũi, có chút phiền muộn.

Không còn là Lạc Thanh Phong thời thiếu niên, trở nên âm trầm lạnh nhạt, tâm tư khó đoán, khó đối phó.

Kế tiếp nên làm gì bây giờ?

Tuyết Tiêu dựa tường ngồi xổm xuống, giương mắt nhìn cánh cửa đã đóng lại.

Lạc Thanh Phong đi rồi nhưng vẫn chưa nói chia tay.

Hắn còn chưa nói chia tay, là muốn tra tấn mình một trận cho đã?

Tuyết Tiêu giơ tay đỡ trán, hỏi hệ thống: "Giờ làm sao đây?"

【Chỉ cần bất tử là được.】

Chỉ cần có thế.

Dù sao cách thời gian tiến vào cốt truyện chỉ còn ba năm.

Càng đừng nói Lạc Thanh Phong ở hiện tại tựa hồ vẫn chưa hạ hoàn toàn quyết tâm làm gì cô lúc này.

Thậm chí còn một chút dư tình sót lại.

Tuyết Tiêu mới vừa nghĩ vậy, thì nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

Cô chậm rì rì đứng dậy đi mở cửa.

Một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, diện mạo đáng yêu đứng trước cửa.

Ánh mắt cô nhìn Tuyết Tiêu mang theo vài phần đề phòng, đưa món đồ trong tay qua nói: "Phong ca bảo tôi đưa cho cô."

Tuyết Tiêu cúi đầu nhìn.

Là thuốc mỡ trị bỏng.

"Cảm ơn." Tuyết Tiêu duỗi tay tiếp nhận.

Thiếu nữ chớp mắt đánh giá cô, không nói chuyện.

Tuyết Tiêu cũng chớp mắt nhìn trở lại.

Vài giây sau, thiếu nữ hừ một tiếng, hung dữ nói: "Cô là thứ phụ nữa xấu xa canh chừng Phong ca rồi đẩy anh ấy vào bầy zombie đúng không?"

Tuyết Tiêu dựa vào cửa, không nhanh không chậm vặn thuốc mỡ rồi tự mình bôi thuốc, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái: "Sao lại nói chuyện với thứ phụ nữ xấu xa vậy cưng? Không sợ bị đánh à?"

Lời này vừa bật ra, thiếu nữ thật đúng là bị dọa đến nỗi lui hai bước kéo ra khoảng cách.

Tuyết Tiêu cười cười, liếc cô một cái hỏi: "Ai nói với cô?"

Thiếu nữ lần nữa phình lá gan đáp: "Bạn trai tôi kể!"

Biết chuyện đó sợ rằng chỉ có Mai Nhất Xuyên, nhưng Mai Nhất Xuyên vậy mà có bạn gái?

Tuyết Tiêu nhíu mày, hỏi: "Mai Nhất Xuyên?"

Thiếu nữ hừ một tiếng, đầy mặt kiêu ngạo.

Tuyết Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay với cô gái, cười đến dịu dàng.

Thiếu nữ bị mê hoặc, có chút đề phòng và tò mò thò qua: "Làm gì?"

Tuyết Tiêu đè thấp giọng: "Nếu em gái dám kể việc này cho người thứ ba, chị đây sẽ ném cả cưng lẫn bạn trai cưng vào bầy zombie."

Thiếu nữ: "......"

Cô gái này thật đáng sợ quá! Quả nhiên là người xấu!

Thiếu nữ hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Tiêu, xoay người chạy đi mất.

Bắt nạt xong bạn nhỏ, tâm tình Tuyết Tiêu thoải mái đóng cửa phòng.