Cô biết đây là phòng của Lạc Thanh Phong, cho nên không lên giường, ngồi luôn ở sô pha.

Lần trước không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện phòng này hẳn là phòng VIP trên thuyền, đồ dùng gì cần có đều có cả.

Đứng trước cửa sổ còn có thể ngắm được cảnh biển bên ngoài.

Cô cầm thuốc mỡ bôi thuốc cho mình, bên bôi bên tự hỏi.

Lạc Thanh Phong hiện tại đang ở thời kỳ phát triển, năng lực hình như cũng không ổn định, vẫn chưa tiến hóa thành đại ma vương tối cao, hiện tại cùng lắm mới chỉ là hình thức ban đầu.

Hơn nữa không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể tìm được mình trốn ở nơi rất xa.

Chẳng lẽ thả thứ gì đó trên người cô?

Mặt Tuyết Tiêu đầy vẻ thắc mắc tự kiểm tra bản thân, không phát hiện ra có gì kì cục, thậm chí còn hỏi hệ thống, nó cũng không biết.

Thế này có hơi khó xử Doraemon như cô.

Cho dù thực sự có biện pháp đào tẩu, cũng ngăn không được Lạc Thanh Phong một lần lại một lần tìm thấy.

Phải làm rõ hắn tìm được mình như thế nào trước đã.

Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, không để ý dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Qua một hồi, cửa phòng bị mở ra trong lặng lẽ, đèn trong phòng đã tắt, dưới ánh sáng ảm đạm, Lạc Thanh Phong liếc mắt một cái đã thấy được người ngã vào sô pha ngủ mất.

Còn tưởng rằng cô sẽ chạy.

Lạc Thanh Phong đứng trước cửa nhìn, cuối cùng đóng cửa lại rời đi, đi qua phòng ngủ cách vách của Mai Nhất Xuyên.

Mai Nhất Xuyên ôm gối đầu oán hận trừng mắt hắn: "Cậu đưa giường của cậu cho Thịnh Tuyết Tiêu, rồi tới chiếm giường ngủ của mình, bắt mình ngủ sô pha, cậu xem việc cậu làm có được xem là việc người làm không hả?"

Lạc Thanh Phong bọc chăn trở mình, vờ không nghe.

Mai Nhất Xuyên nói thầm, sau khi tắt đèn buồn buồn tủi tủi rúc trên sô pha hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

Trầm mặc như cũ.

Mai Nhất Xuyên nhắc nhở hắn nói: "Tôn Lão Lục đã khó chịu với cậu rất lâu rồi, gần đây càng ngày càng nhẫn không nổi, cậu còn kích thích ông ta, không biết chừng ông ta một khi phát điên sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Cậu nhìn thử thái độ của Thịnh Tuyết Tiêu đi, thấy cậu liền bỏ chạy, nói rõ chột dạ biết bản thân quá có lỗi với cậu, cậu còn che chở cô ta làm gì, còn nói bạn gái gì gì đó, cô ta đối xử với cậu như vậy còn chưa chịu chia tay?"

"Lần này tới đây là vì tìm con Dị Khôi kỳ quái gì đó, vốn là có chút nguy hiểm, Tôn Lão Lục khẳng định sẽ gây khó dễ cho cậu, cậu lại còn đưa về cả nợ cũ."

"Cho dù hiện tại đang ở mạt thế, mình dám chắc còn đầy người con gái khác tốt hơn so với Thịnh Tuyết Tiêu, không kém cô ta một chút nào."

"Hơn nữa cậu nhìn xem bên người cô ta còn có hai tiểu soái ca bồi, quả thực sống quá tốt, nếu không phải đột nhiên gặp được, sợ là đã sớm quên mất cậu rồi."

Thiệt tình, thằng này chỉ được những câu chọc vào tim.

Lạc Thanh Phong xốc chăn lên rời giường.

Mai Nhất Xuyên thăm dò nhìn qua: "Cậu làm gì đó?"

Mặt Lạc Thanh Phong vô biểu tình mở cửa nói: "Đi về ngủ."

Rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Mai Nhất Xuyên buồn bực nhìn cửa phòng, nói một câu không thể hiểu được sau đó lanh lẹ lăn trở về giường của mình nằm xuống, thoải mái.

-

Tuyết Tiêu bị lạnh nên tỉnh, bầu trời ngoài cửa xám xịt như cũ, không xác định được rõ thời gian, dù rằng trên người không biết lúc nào đã được người ta đắp cho một cái chăn, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.

Trong phòng chỉ có mỗi mình cô, Tuyết Tiêu tìm phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh nên tỉnh táo trong nháy mắt.

Tối hôm qua còn đang suy nghĩ thì không chú ý đã ngủ mất, Tuyết Tiêu có chút ảo não nhíu mày, thoáng nhìn vết thương trên cổ tay, lại cầm thuốc mỡ bôi một vòng.

Lạc Thanh Phong chẳng lẽ tính nhốt cô ở đây?

Tuyết Tiêu vừa nghĩ vậy, liền thấy cửa mở.

Lạc Thanh Phong dắt một thân khí lạnh mở cửa tiến vào, khi nhìn thấy cô thì thần sắc hơi khựng, giống như không nghĩ tới cô đã tỉnh.

"Hi." Tuyết Tiêu chỉ nhìn hắn một cái, lại cúi đầu dường như không có việc gì bôi thuốc.

Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cánh tay bị bỏng của cô rồi lập tức chuyển tầm mắt, trầm giọng nói: "Địch lão đại tính thanh toán chuyện với bên Bách Hằng, chờ xong chuyện ở Tuân Nam, sẽ tấn công căn cứ Bách Hằng."

Tuyết Tiêu làm bộ không biết hỏi: "Địch lão đại là ai?"

"Là người phụ trách căn cứ Đằng Long." Lạc Thanh Phong nói: "Chủ nhân của con thuyền này."

Vẻ mặt Tuyết Tiêu bừng tỉnh, nhìn hắn hỏi: "Các anh tới Tuân Nam có chuyện gì?"

Lạc Thanh Phong nhìn động tác cô bôi thuốc nói: "Săn một con Dị Khôi."

"Săn Dị Khôi?"

"Muốn đào tinh hạch của nó để thăng cấp dị năng." Lạc Thanh Phong giải thích rất dứt khoát.

Mọi người bị zombie đuổi giết đồng thời lại săn giết zombie, nghĩ thấy cũng có chút châm chọc.

Tinh hạch có thể cường hóa dị năng, nhưng chỉ có loại biến dị và Dị Khôi mới có thể sinh ra tinh hạch, chất lượng tinh hạch của Dị Khôi càng tốt.

Căn cứ tổ chức bởi vì người nhiều, có thể sử dụng các loại chiến thuật, chuyện đồng tâm hiệp lực bắt giết Dị Khôi cũng không phải không làm được.

Hai năm trước đã có tổ chức chuyên môn săn giết Dị Khôi để thăng cấp dị năng, nhưng Dị Khôi so với loại biến dị thì càng khó gặp.

Cho dù gặp được, tỷ lệ tử vong cũng càng cao.

Rốt cuộc đối phương có chỉ số thông minh lại có cả dị năng nguy hiểm, mà zombie thì luôn có bản năng săn giết với con người.

"Dị Khôi hiếm thấy, chỉ số thông minh cao, còn biết trốn, cho nên muốn muốn tìm được nó cần tốn chút thời gian." Lạc Thanh Phong nói.

Hiện tại thì hiếm thấy, nhưng tám năm sau Dị Khôi chạy đầy đường, anh và nữ chính mỗi ngày tha hồ giết Dị Khôi.

Trong lòng Tuyết Tiêu khinh bỉ, trên mặt lại thắc mắc nhìn lại: "Chỉ vì một con Dị Khôi đáng giá sao? Vạn nhất đánh không lại thì không phải vừa mất tài sản vừa thiệt quân, tinh hạch của loại biến dị cũng có thể thăng cấp dị năng mà."

Nói xong không khỏi nhớ tới những con zombie người nhái trong rừng, không khỏi nhíu mày.

Tầm mắt của Lạc Thanh Phong rời khỏi trên tay cô, dừng lại trên mặt mày tinh xảo, lời nói mang theo vài phần châm chọc: "Bởi vì bọn họ phát hiện tinh hạch của Dị Khôi trừ bỏ thăng cấp dị năng thì còn có một tác dụng khác."

"Cái gì?"

"Dị năng, cho người không có dị năng ăn xong, có xác suất rất lớn rằng người đó sẽ trực tiếp kế thừa năng lực của con Dị Khôi đó." Lạc Thanh Phong trầm giọng nói, "Vừa vặn cơ thể con trai Địch lão đại không khỏe, nếu có thể đạt được dị năng, cơ thể sẽ phát sinh biến hóa, ít nhất có thể trở nên khỏe mạnh hơn so với hiện tại."

Tuyết Tiêu à một tiếng, nhìn qua bộ dáng thì không quá cảm thấy hứng thú.

Cô xác thật đối những việc này không có hứng thú, zombie gì đó, tinh hạch gì đó, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của cô.

Thái độ lãnh đạm này khiến Lạc Thanh Phong hơi hơi nhướng mày, hắn lại nói: "Nhưng chuyện kế thừa dị năng, chỉ có Địch lão đại và mấy người thân tín biết."

"Vậy vì sao anh muốn nói với em?" Tuyết Tiêu giơ tay chỉ chỉ mình, tò mò chớp mắt.

Lạc Thanh Phong rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt: "Muốn nhìn thử một chút cô sẽ làm gì."

Nếu cô lại một lần nữa phản bội mình, hắn cũng nên hạ quyết tâm rồi.

Tuyết Tiêu trong nháy mắt đã hiểu.

Cô không tự chủ thu lại tư thái lười nhác, dáng ngồi đoan chính hẳn, thần sắc nghiêm túc nhìn Lạc Thanh Phong nói: "Tuy rằng em ích kỷ, nhưng em cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, huống chi trước kia em sai rồi, em nghĩ lại, anh muốn em bồi thường như thế nào cũng được."

Thần sắc Lạc Thanh Phong hờ hững nhìn cô: "Bồi thường?"

Tuyết Tiêu gật đầu.

Cô muốn biết được Lạc Thanh Phong đã tìm được cô như thế nào, sau đó nghĩ cách giải quyết rồi lại trốn. Cho nên không thể không trở về kịch bản trước kia, trước tiên phải cày độ hảo cảm.

Dù sao cô là nhân vật vai ác trước dịu dàng cho người ta nói lời ngon tiếng ngọt đợi người đó dỡ xuống lòng phòng bị mà giao phó tín nhiệm thì lập tức trở tay cho người ta một dao.

Nhưng Lạc Thanh Phong ở thời điểm này không dễ lừa giống như bốn năm trước.

Đặc biệt sau khi đã bị thọc một dao, còn muốn thọc nhát dao thứ hai đúng thật không quá dễ dàng.

"Cô muốn bồi thường thế nào?" Lạc Thanh Phong hỏi lại, giọng điệu mang theo chút chán ghét.

Tuyết Tiêu nói: "Cho đến lúc anh cảm thấy đủ mới thôi."

Lạc Thanh Phong cười nhạo, thần sắc bớt đi vẻ âm trầm đứng dậy từ ghế nói: "Đợi lát nữa ra ngoài tìm kiếm Dị Khôi, cô đi với tôi."

"Được." Tuyết Tiêu một lời đáp ứng, mắt sáng ngời nhìn hắn, cũng không hỏi vì sao.

Lạc Thanh Phong biết cô chỉ vì tình thế éo le mới lấy lòng mình, trong mắt chán ghét lại thêm vài phần.

Lúc hắn mở cửa, Tuyết Tiêu hỏi: "Nếu anh muốn giữa em lại bên cạnh anh, em cũng không chạy đâu, nhưng em có thể đi nhìn bọn Hồng Phát được không?"

Tay Lạc Thanh Phong nắm then cửa tăng thêm lực đạo, tức giận trong nháy mắt bốc lớn từ đáy lòng, hắn xoay người nhìn lại, lạnh giọng trào phúng: "Không phải cô nói cô ích kỷ à?"

Tuyết Tiêu chớp mắt, không rõ nguyên do.

Lạc Thanh Phong nói: "Người ích kỷ còn rảnh để quan tâm người khác thế nào sao?"

Tuyết Tiêu bất đắc dĩ nói: "Anh nhằm vào em cũng được, nhưng không liên quan đến chị của em và bọn họ, hai người đó cũng không phải người của Bách Hằng, không liên quan đến tranh chấp giữa hai căn cứ, cứ vậy bắt lấy người ta không thả như thế cũng không thể được đúng không?"

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn cô, lòng tràn đầy lệ khí, thiếu chút nữa mất khống chế cảm xúc.

Người ích kỷ sợ chết cũng sẽ quan tâm để ý người khác.

Cô ta ích kỷ ác ý hình như chỉ nhằm vào mỗi một mình hắn.

Lạc Thanh Phong không nói lời nào mở cửa rời đi, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn được giết chết người con gái này.

Nghe cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, Tuyết Tiêu có chút ngốc.

Trời đất chứng giám, cô vừa rồi thật sự chỉ là thuận miệng hỏi, không có tính kế gì cả, lại cố tình bị tâm tư mẫn cảm của Lạc Thanh Phong lý giải ra rất nhiều mặt trái cảm xúc.

Tuyết Tiêu còn đang buồn bực, khi đứng dậy thì nghe hệ thống nói:

【Cô thiếu chút nữa đã chết.】

Tuyết Tiêu: "......"

Rốt cuộc tôi nói sai cái gì?

-

Tuyết Tiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, một đường buồn bực đi tìm bọn Hồng Phát.

Ba người ở trong phòng ngay đuôi thuyền, tuy rằng không bị giam giữ dụng hình, nhưng cả một đêm nơm nớp lo sợ không dám ngủ, lúc này thấy Tuyết Tiêu đứng ngay cửa kích động đến mức lệ nóng doanh tròng.

"Lão đại!" Hồng Phát và Lục Mao ào tới muốn cho một cái ôm lớn, "Tôi thiếu chút nữa cho rằng sẽ không còn được gặp lại cô hu hu hu ——"

Còn chưa ôm được đã bị Thịnh Viện giành trước một bước ngăn lại, cô vuốt Tuyết Tiêu nhìn phải trái, mắt đầy vẻ lo lắng: "Thanh Âm, bọn họ không làm khó dễ con chứ? Có bị thương chỗ nào không? Có đói bụng không? Chỗ mẹ có thức ăn này, con cầm ăn đi."

Nhìn bánh quy Thịnh Viện nhét vào trong tay cô, Tuyết Tiêu hỏi: "Chị, ai cho chị vậy?"

"Tối hôm qua có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa tới." Lục Mao nhấc tay, ưỡn ngực kiêu ngạo nói, "Lớn lên rất đáng yêu, cô ấy lôi kéo làm quen với bọn tôi, còn lấy thức ăn làm hối lộ, muốn biết chuyện của lão đại, nhưng bị bọn tôi lơ đi, cái gì cũng không thể hỏi thăm được!"

"Làm rất tốt." Vì thế Tuyết Tiêu đưa bánh quy cho Lục Mao.

Xem ra Lạc Thanh Phong không làm gì với ba người, còn chiêu đãi ăn ngon uống sạch.

Tuyết Tiêu đơn giản giải thích tình hình một lượt, cũng tỏ vẻ phải cùng chung sống với nhóm người này một đoạn thời gian.

"Bọn tôi bị bắt không thành vấn đề, rốt cuộc không thù không oán, cũng không lợi nhưng mà, chỉ sợ......" Hồng Phát giơ tay gãi gãi đầu, nhìn Tuyết Tiêu chần chờ nói, "Lão đại, khả năng cô có hơi nguy hiểm."

"Tự tin nói, không phải khả năng, mà là, trăm phần trăm." Lục Mao nói, "Anh ta muốn cô đi cùng để bắt Dị Khôi, là bắt Dị Khôi đó? Tính ra muốn lão đại đi chịu chết còn gì!"

"Tôi sẽ cảnh giác, các cậu hỗ trợ canh chừng kĩ chị của tôi là được." Tuyết Tiêu nói, "Nếu như bị người khác bắt nạt lập tức nói với tôi, tôi trộm đánh trả lại."

Cô giúp Thịnh Viện sửa sang lại đầu tóc rối loạn, nhỏ giọng hỏi: "Chị, còn nhớ rõ mấy con zombie giống ếch xanh ngày hôm qua không? Chị có phải biết chút gì đúng không? Trước kia đã gặp qua chưa?"

Thịnh Viện rùng mình một cái, đột nhiên đẩy cô ra, ánh mắt hoảng sợ, nắm tóc bắt đầu thét chói tai.

Tuyết Tiêu vội nói: "Được được được, em không hỏi nữa, chị đừng la nữa."

Thịnh Viện đẩy cô ra, một người chạy về trên giường xốc chăn lên che mình lại, tránh ở góc tường run bần bật.

"Chị lại làm sao vậy?" Hồng Phát buồn bực nói.

Tuyết Tiêu nhíu mày, nói: "Các cậu chú ý nhiều một chút."

Bên ngoài truyền đến tiếng thiếu nữ gọi cô, "Thịnh Tuyết Tiêu! Ê! Thứ con gái xấu xa! Phong ca gọi cô đi lên, sắp xuất phát rồi!"