Buổi chiều, báo kinh tế tài chính ra lò với trang bìa in tựa đề nghiêm túc: [triển vọng quốc tế hóa doanh nghiệp khoa học kỹ thuật].

Ảnh minh họa là một người đàn ông lạnh lùng đứng trên sân khấu hội nghị, chẳng qua túi áo âu phục của hắn lại có một con thỏ tai cụp mềm mụp bé xíu, với cặp tai xù rủ xuống hai bên đang ló đầu.

Chẳng mấy chốc tấm ảnh đã ngồi chễm chệ trên hotsearch.

----- tổng giám đốc của tập đoàn Họ Ngu dẫn theo thỏ cưng đến tham dự.

Bình luận bùng nổ bên dưới.

[bánh crepe xoài] uiiiiiiiii cho thỏ tai cụp ngồi trong túi áo! Tui phụt máu mũi tùm lum rồi

[lục trà sữa đường đen] uầy không nghĩ sếp tổng Họ Ngu lại cuồng pet có lông, chẳng trách logo là dấu chân thỏ, mình nhớ lần trước weibo chính thức còn đích thân đính chính tin đồn dấu chân mèo cơ mà

[bạc hà không thêm đá] eo ơiii cưng chiều thế nào mới dẫn bé thỏ tham gia hội nghị cùng cơ chứ! Chắc chắn là bị bé con quấn chân làm nũng lắm nên mới phải ôm theo chứ gì, đáng yêu chết luôn rồi

[dưa ấu đông lạnh] Tổng giám đốc Ngu đẹp trai quá! Nhưng em không phải thỏ, cũng không có bộ lông mềm, haiz... thôi thì cứ cưng thỏ tiếp đi vậy

Dưới bài đăng còn có một tài khoản đứng ra tố cáo.

[khoa học kỹ thuật Họ Ngu- Lý Trạch] Khuyên các cô gái đừng để bị khuôn mặt đó lừa gạt, bụng dạ tư sản đen tối lắm, hắn kẹt sỉ với cả chính bản thân, ngày xưa toàn ăn chực cơm cấp dưới, hai năm này mới rộng rãi hơn, các cô gái có chọn người yêu thì chọn dân công nghệ cần cù thực tế như chúng tôi mới thiết thực này

Người ta lập tức nhận ra đây là tài khoản của Lý Trạch, phó tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Họ Ngu, chẳng qua chưa được mấy phút cậu ta đã xóa bình luận, thủ tiêu luôn cả hotsearch liên quan, còn đặc biệt đăng weibo giải thích nick mình bị hack.

Kết quả bình luận toàn là: fail lòi rồi ông ơi.

[Sữa bò Vượng Tử] Lý Trạch phụ trách nghiên cứu đúng không, chậc, chắc là đăng nhầm nick chứ gì, phen này bố thảm rồi

[nước quất] một tổng tài bá đạo mặc âu phục, và một lập trình viên mặc áo sơ mi, các chị chọn anh nào, tất nhiên là ai đẹp hơn tôi chọn người đấy

[dứa đầu mùa] hờ, trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết (cho mình mơ mộng tí các nàng ơi)

*

Sau khi hội nghị kết thúc, Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh ngồi máy bay trở lại Biên thành.

Ngu Hàn Sinh về công ty, Tạ Kiều cũng về công ty.

Chẳng qua Ngu Hàn Sinh về công ty họp, còn Tạ Kiều về công ty phát sóng trực tiếp.

Lúc vào thang máy lên phòng làm việc, Tạ Kiều cứ có cảm giác bị thứ gì đó bám theo, còn nghe ra tiếng nước chảy lạch tạch, như nhỏ nước dãi, nhưng bước ra khỏi thang máy nhìn lên, thì lại chẳng có gì.

Chuyện này khiến cậu bất an suốt cả buổi chiều, phải cố gắng xốc tinh thần, dẫu sao cũng có Bé Đá nghiêm túc khắc đá một bên.

Livestream xong xuôi, thấy có người nhắn tin hỏi mua tượng đá, cậu không vội trả lời, mà dùng máy tính công ty mở một cửa hàng online, rồi lại lập tài khoản ngân hàng cho Bé Đá.

Cậu nộp tài liệu cửa hàng, không bao lâu sau khi qua xét duyệt, cửa hàng đã nhận được chừng một trăm đơn đặt trước, đa phần đều muốn mua tượng thỏ tai cụp, số còn lại thì nhờ khắc đá theo tranh.

Khi số đơn đặt hàng đạt tới hai trăm, Tạ Kiều tạm ngừng bán.

Với tốc độ điêu khắc của Bé Đá, hai trăm đơn đã đủ mày mò trong vòng một tháng, vậy là đủ rồi.

Trong mắt cậu, Bé Đá vẫn giống như một đứa trẻ ngây thơ, mà theo chu kỳ sinh trưởng miên man của đá, thật sự nó chỉ mới vị thành niên, cậu không mong nó phải làm lụng vất vả.

Việc kiếm tiền còn có cậu đây mà.

Tạ Kiều đóng cửa sổ cửa hàng, mở điện thoại, bỗng nổi hứng muốn tra tên mình.

Không có cả wikipedia.

Có đôi ba bài đăng trước khi khai máy, đều ôm thái độ nghi ngờ với khả năng đảm nhận vai diễn Nhậm Cửu Chiêu của cậu, ngoài ra chẳng còn gì hết.

Rất hiển nhiên, hiện giờ cậu không có chút danh tiếng nào.

Đúng lúc cậu tắt điện thoại, thì bỗng lướt thấy bài đăng hot hôm nay.

----- diễn viên không biết nấu cơm thì không phải diễn viên giỏi.

Cậu tò mò bấm vào xem, không ngờ nhân vật chính lại là bản thân cậu.

Đại khái là có người đăng một đoạn clip lên, quay cảnh cậu diễn phân đoạn cuối từ xa, không nhìn rõ ngoại hình, chỉ thấy đang nấu cơm nghiêm túc, không dùng đóng thế.

Dưới bài đăng có mấy trăm bình luận.

[chè trôi hoa hồng] ầu tự nấu hở, lâu không thấy màn diễn nào nặng đô thế

[Sprite] muốn nếm thử

[mùa hè mát rượi] bên cạnh là Khương Lê đấy hả? Thế chắc đoàn phim phong hoa lục rồi, nhưng mà đoàn này tà ma lắm, nghe bảo hôm qua lại chết thêm một người, còn chuyển thể truyện gì nữa, quay thẳng phim phóng sự đi, đảm bảo hot cho xem

Dù bài đăng không nổi tiếng, nhưng không đến mức flop, sau đó cũng có thêm mười người đọc chạy qua weibo follow cậu, số người theo dõi trên weibo Tạ Kiều đã tiến được một bước dài.

----- đạt tới một trăm tám mươi tư người.

*

Trong văn phòng, Ngu Hàn Sinh xem xong văn kiện liền lên mạng tra hai chữ 'Tạ Kiều'.

Cự xà nhìn lác đác mấy bài đăng liên quan mà khẽ cau mày, diễn viên khác đều có hậu viện hội, còn Tạ Kiều nhà hắn thì ngay cả hậu viện hội còn không có.

Hắn bèn gọi Lý Trạch tới.

Lý Trạch nhận được điện thoại của rắn chín đầu mà nơm nớp sợ run, quả nhiên giấy không gói được lửa, cuối cùng vẫn bị Ngu Hàn Sinh phát hiện chuyện bôi xấu hôm qua.

"Sếp, em bị hack thật mà, bình thường em ít khi lên weibo lắm." Lý Trạch vừa bước vào đã vội vàng lên tiếng, "Chắc chắn là Nhiễm Chu, thằng nhóc này cứ rảnh ra là lại lảng và lảng vảng, lấy di động em lén đăng weibo mà không nói cho em."

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn Lý Trạch, không buồn tính toán với cậu ta, chỉ vừa giở một trang văn kiện, vừa nói: "Đăng ký weibo cho tôi."

Lý Trạch đang tràn trề cảm giác sung sướng vì tai qua nạn khỏi, đừng nói đăng ký weibo, có bắt cậu ta xóa sổ weibo cậu ta cũng không ý kiến, cậu ta dùng số điện thoại Ngu Hàn Sinh đăng ký một tài khoản: "Dùng tên thật hả sếp? Thế thì sẽ được chứng nhận tích vàng."

Cậu ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bởi với tính nết của cự xà, hắn cũng không rảnh bịa ra một nickname mới, cậu ta vừa gõ xong tên thì nghe Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói: "Hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều."

Lý Trạch: ???????

"Thật sự đấy hả sếp?" Lý Trạch chưa thấy cự xà để tâm đến người nào thế bao giờ, cậu ta còn từng nghi ngờ cự xà không có cảm xúc giống con người luôn nữa.

Ngu Hàn Sinh không đáp, hiển nhiên không có hứng thú tiếp chuyện cậu ta, mà chỉ vào weibo, đăng bài đầu tiên một cách không được quen tay lắm.

Lúc ra khỏi văn phòng, Lý Trạch vừa có cảm giác yên lòng của một người mẹ già, vừa thấy có hơi phiền muộn, đến rắn còn sắp có người yêu rồi, mà cậu ta thì vẫn độc thân không vui vẻ.

Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, cự xà thích một cậu con trai, như vậy cậu ta sẽ không bị một ổ rắn chín đầu đuổi theo đòi ăn uống.

Mà Tạ Kiều thu dọn xong xuôi, tắt máy tính, đặt Bé Đá vào ba lô rồi đi ra thang máy, ấn tầng một, chuẩn bị về nhà.

Ở thang máy một mình, cảm giác bị theo dõi càng thêm mãnh liệt, số tầng càng giảm cảm giác càng nguy hiểm.

Trực giác mách bảo cậu không thể chần chừ, cậu vội ấn ngay tầng kế tiếp, rời khỏi thang máy, bước ra ngoài, tại một góc khuất Tạ Kiều không trông thấy, một vũng bùn đen chậm rãi rút về dưới lớp da người.

Tạ Kiều đến trước cửa phòng làm việc của Ngu Hàn Sinh, cảm giác bị bám theo đột nhiên biến mất.

Tổng giám đốc Ngu thật sự chỉ là con người à?

Tạ Kiều bỗng nghi ngờ lần điền đơn trước đó Ngu Hàn Sinh chỉ viết bừa.

Cậu chỉ định đứng trước cửa một lúc mà thôi, ai ngờ Ngu Hàn Sinh lại phát hiện có người bên ngoài, trầm giọng nói: "Vào đi."

Tạ Kiều "Ò" một tiếng, nhắm mắt tiến vào.

Cậu không biết nên giải thích sự có mặt của mình ra sao, nói thật thì tổng giám đốc Ngu sẽ chê mình nhát gan, toàn sợ hãi viển vông, rồi sẽ bị ghét mất.

"Lại đây."

Ngu Hàn Sinh đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên.

Tạ Kiều bước đến bên bàn, bất ngờ bị kéo tay một cái, thẳng tới trước mặt Ngu Hàn Sinh, thân trên ngả về phía trước, cách Ngu Hàn Sinh-----

Gần hơn chút nữa.

Cậu nuốt khan, định mở miệng, thì Ngu Hàn Sinh đã dùng ngón trỏ dính máu đỏ đậm vạch lên trán cậu một đường, trong đó như ẩn chứa thứ gì, tràn ngập hơi thở khiến người ta sợ hãi.

"Đấy là gì vậy?"

Khi Ngu Hàn Sinh thu tay về, Tạ Kiều sờ trán hỏi.

"Vảy rắn."

Ngu Hàn Sinh rũ mắt, nơi lồng ngực bị che đi dưới lớp áo dày, là vết máu còn tươi chỉ vừa lưu lại.

Tạ Kiều không hề hay biết ra ngoài phòng làm việc, thầm nghĩ quả nhiên tổng giám đốc không phải loài người, dù mùi vảy rắn trên trán làm cậu mềm chân, nhưng chung quy cũng không sợ đến thế.

Bây giờ cậu rất muốn kiếm tiền, hy vọng đám Ni Ni, succubus có thể đến bên mình, hiện tại ở thế giới này còn nguy hiểm hơn cả trại chăn nuôi.

Cậu về nhà, mở weibo, thấy có thêm một lượt theo dõi.

------ hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều.

Tạ Kiều khựng lại, không thấy Phương Hòa nhắc tới chuyện này, nên có lẽ là do người hâm mộ thành lập tự phát.

Cậu nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, cặp mắt cũng cong tớn cả lên.

Cậu cũng là người có hậu viện hội rồi!

Tạ Kiều ấn vào weibo hậu viện hội, tài khoản này vừa được đăng ký hôm nay, chỉ mới đăng một bài.

----- là cảnh diễn mà cậu mặc y phục trắng.

Kỹ thuật quay phim không tốt lắm, không lấy nét được, hình ảnh cũng không mấy rõ ràng, nhưng Tạ Kiều vẫn rất vui, cậu để lại bình luận bên dưới.

[Tạ Kiều] bạn cũng ở hiện trường sao?

Một lát sau, cậu nhận được câu trả lời.

[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] phải

Câu trả lời có vẻ hờ hững, Tạ Kiều cảm thấy người hâm mộ trong tưởng tượng và người hâm mộ thực tế quả là chênh lệch nhau kha khá, nhưng cậu vẫn đáp một câu 'cảm ơn bạn đã ủng hộ nha', rồi theo dõi ngược lại.

Cặm cụi cả ngày, cậu và Bé Đá đều đói lả, cậu tắt điện thoại vào bếp, đang định nấu cơm thì điện thoại reo vang.

----- là cuộc gọi video Khương Lê đánh tới

Tạ Kiều về phòng ngủ, nối máy.

Khuôn mặt nhiệt tình của Khương Lê hiện lên trên màn hình: "Anh Tạ, anh ăn cơm chưa?"

"Đang chuẩn bị nấu."

Tạ Kiều vừa đáp vừa suy nghĩ thực đơn hôm nay, thời tiết dần trở lạnh, thích hợp ăn đồ cay nóng.

Video chuyển cảnh, Khương Lê cho cậu xem nhà: "Hôm nay là sinh nhật bà ngoại em, cả nhà quây quần ăn một bữa, giá mà anh có thể đến đây thì tốt, nhà em làm nhiều món lắm, nào là cá nướng, tôm hùm kho niêu đất, tacos..."

Chẳng trách Khương Lê muốn mời cậu ăn cơm, cách màn hình mà cậu vẫn ngửi thấy mùi thơm phưng phức tỏa ra từ mâm cơm đối diện, Tạ Kiều bỗng thấy hối hận vì đã không nhận lời.

Họ nhà Khương Lê là một dòng họ lớn, cậu đếm sơ sơ cũng phải được hai mấy người, mà toàn là họ hàng gần thân thiết với nhau.

Sách sưu tầm nghèo rớt mùng tơi sáng rực đôi mắt, nó tẽ sách làm cánh bay lên giữa không trung, thả rơi một tờ giấy ghi chép về gia tộc Khương Lê, giật dây Tạ Kiều mau đi chiếm đoạt.

Tạ Kiều: ... người ta là yêu quái có thẻ căn cước đàng hoàng đấy, mi làm vậy là buôn cỏ phi pháp

Bà ngoại Khương Lê đã rất lớn tuổi rồi, mái tóc bạc phơ, tinh thần phấn chấn, vui vẻ chào Tạ Kiều qua ống kính: "Chào cháu, Tạ Kiều, cảm ơn cháu đã cứu A Lê lần trước, lần sau nhất định phải tới nhà bà chơi đấy nhé, cho cháu nếm thử bánh tart việt quất nhà làm."

"Cháu cảm ơn bà ạ."

Tạ Kiều cúi đầu với màn hình.

Có thể thấy gia đình Khương Lê rất hòa thuận và gắn bó.

Khương Lê tạm biệt Tạ Kiều, khi sắp sửa tắt video, đột nhiên biến cố xảy ra.

Màn hình tối sầm, có lẽ điện thoại Khương Lê rơi xuống đất, không ngừng truyền tới tiếng gào thét chói tai.

Tạ Kiều chợt siết chặt điện thoại trong tay.

Hình ảnh khôi phục, qua camera tầm thấp, Tạ Kiều nhìn thấy vô số thi trành đen ngòm đang lúc nhúc bò vào từ cửa sổ.

"Đó là cái gì."

"Mọi người chạy đi, mau báo cảnh sát!"

"Ba, chân của mẹ!"

Tiếng gào khóc văng vẳng bên tai, máu tươi bắn lên ống kính, sinh nhật vui vẻ biến thành bữa tiệc chết chóc.

Tạ Kiều sững sờ hai phút mới kịp hoàn hồn, gạt bỏ sợ hãi, định quay lại trang chủ báo cảnh sát, thì đột nhiên một con thi tranh nhả cái đầu trong miệng, bò về phía điện thoại, nhìn cậu chằm chằm.

Tạ Kiều hoảng sợ, vội bấm tắt cuộc gọi, nhưng không ngờ màn hình lại rỉ ra chất lỏng màu đen, chất lỏng không ngừng lan rộng, như có vật gì muốn chui ra ngoài.

Cậu lập tức ném phăng điện thoại xuống đất.

Nhưng chất lỏng đã thoát khỏi điện thoại, chảy xuống sàn nhà, từ từ phồng lên thành một vật nhuyễn thể, bò thẳng về phía Tạ Kiều với tốc độ kinh người.

Tạ Kiều kéo sách sưu tầm trên không trung cùng chạy ra phía ngoài, thi trành bám riết, Bé Đá gắng sức ngăn chặn, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của thi trành, Bé Đá bị ngã văng lên vách tường.

Thi trành ép sát, tách làm hai, một con đi chặn cửa, Tạ Kiều không còn chỗ trốn, đành phải thở hồn hển chạy vào phòng ngủ của Ngu Hàn Sinh, khóa trái cửa.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đủ an toàn, lo lắng thi trành có thể tràn qua ngưỡng cửa, cậu và Bé Đá cùng nhau đẩy hai tủ sách qua chắn đường.

Khi đẩy nốt chiếc tủ còn lại, Tạ Kiều đã nhễ nhại mồ hôi, người hơi lả đi, khiến tủ lảo đảo đổ xuống, ngăn kéo cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.

Một chiếc hộp rơi xuống đất, trong hộp lót vải nhung mềm mại, đựng một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ, có thể thấy chủ nhân điện thoại trân trọng nó thế nào.

Tạ Kiều tự nhủ một câu xin lỗi, rồi vội nhặt điện thoại đi tìm dây sạc, sạc pin mở máy.

Tiếng va chạm ngoài cửa ngày càng mạnh bạo, nhưng điện thoại đã quá cũ, thân máy tróc sơn nghiêm trọng, tốc độ phản hồi rất chậm, mãi mắc kẹt ở giao diện sạc pin.

Không biết vì sao Ngu Hàn Sinh vẫn giữ.

Trong lúc nguy hiểm cậu cũng không nghĩ nhiều, chờ thêm mấy phút mới mở được máy.

Màn hình sáng lên, góc phải chưa cắm thẻ sim, trang chủ cũng không có bất cứ ứng dụng nào, chỉ có một trò chơi nằm lẻ loi ở đó, thấy rõ tên trò chơi, cậu ngây ngẩn cả người.

----- [trại chăn nuôi quái vật].

Tựa như đã chờ đợi cậu từ rất lâu rồi.