Tiếng động mạnh theo sát sau lưng, tủ đồ rầm, Bé Đá còn kẹt dưới tủ, mà đáy tủ cũng bò ra một vũng bùn nhão, vồ thẳng về phía Tạ Kiều!

Bùn nhão ngoác miệng, để lộ hai hàm răng sắc nhọn và chi chít, khoảnh khắc nó nhào tới Tạ Kiều, bỗng, ảnh ảo của chiếc vảy màu đen hiện lên trên trán cậu.

Ảnh ảo ẩn giấu kiếm ý, đi kèm với tiếng choang của gươm đao rời vỏ, là kiếm ý lạnh toát và mạnh mẽ vung lên.

Tia sáng vụt loé xuyên qua thân thể thi trành, chớp mắt đã hóa thành lưỡi dao mỏng, thi trành lập tức bị chém đôi, phân thân chặn trước cửa cũng không thể tránh thoát.

Tạ Kiều mở trừng hai mắt, đây là tác dụng của vảy rắn sao?

Thân thể thi trành chậm rãi hóa thành sương xám, nhưng còn chưa kịp tan đi, sách sưu tầm đã lao vút tới, hấp thu sương xám do thi trành để lại, bầu không khí khôi phục sự trong lành vốn có.

Tạ Kiều kinh hãi.

Cậu vội vàng nhắc nhở: "Đừng ăn mấy đồ độc hại."

Nhưng sách sưu tầm đã đóng sách, rơi ùm xuống đất, bắt đầu giả điếc, bất luận thế nào cũng không nhả sương xám ra ngoài.

Tạ Kiều không rảnh để ý nó, cậu vội vàng mở điện thoại, điện thoại không lắp SIM nhưng vẫn có thể báo cảnh sát.

Một lát sau, điện thoại được kết nối.

"Xin chào tôi muốn báo án, nhà diễn viên nổi tiếng Khương Lê bị thi trành tấn công, mong cảnh sát có thể mau cứu viện----"

Lời Tạ Kiều bị cắt đứt giữa chừng.

"Chúng tôi biết chuyện này, đáng tiếc khi chúng tôi tới nơi thì cũng đã muộn rồi, anh còn vấn đề gì khác không ạ?"

Nghe đến đây, tay cầm điện thoại của Tạ Kiều đã bắt đầu run rẩy, không phải kinh hoàng, mà là tức giận, đây không phải lần đầu cậu tận mắt chứng kiến thi trành ăn thịt người.

Cậu mím chặt môi, cúp máy.

Chuyện liên quan đến thi trành không thể ém thêm được nữa, bởi lần này không chỉ có nhà Khương Lê thiệt mạng, mà còn rất nhiều sinh vật khác loài bỏ mạng trong cuộc vây đánh của thi trành.

Không ai biết thi trành đến từ đâu, cũng không ai biết làm thế nào để tiêu diệt chúng, chỉ biết phạm vi bao trùm của sương xám càng rộng, thì số lượng và tần số xuất hiện của thi trành càng nhiều, người dân hiện giờ như cánh chim hoảng hốt.

Tạ Kiều lên mạng tra tin tức về sương xám.

Thi trành được phát hiện lần đầu vào khoảng hai mươi năm về trước, sau khi một nhân viên nghiên cứu châu Nam Cực đào được mẫu sương xám và cho rằng đây là một loài vi sinh vậy đặc thù nào đó.

Khi ấy sương xám chỉ là một bọc nhỏ, nhưng sau hai mươi năm sinh trưởng, sương xám đã phủ kín toàn bộ nam bán cầu, nam bán cầu mất hết sự sống, ngay cả nước biển cũng ngừng chuyển động.

Tạ Kiều nhạy bén cảm thấy không đúng, nếu sương xám có sức đe dọa lớn đến vậy, thì tại sao các quốc gia lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Cậu di chuột, chợt bấm dừng khi thấy một tin tức cũ.

------ Hội nghiên cứu có sáu mươi tám triệu người, số quái vật bắt được hàng năm liên tục phá vỡ kỷ lục, thú dữ cấp độ nguy hiểm cao đã bị diệt sạch, giai đoạn tiếp theo, Hội nghiên cứu sẽ nhắm vào quái vật có cấp độ nguy hiểm cao thứ hai

Ba năm trước là thời kỳ hưng thịnh của Hội nghiên cứu, đồng thời cũng là thời khắc suy vong, sau khi bị sương xám xé rách lớp vỏ bọc ôn hòa vô hại, hoàn toàn lộ diện trước mặt mọi người.

Cậu tiếp tục xem, một bài báo thu hút sự chú ý của cậu.

----- chủ tịch và tổng thư ký của Hội nghiên cứu bất ngờ qua đời tại Hội nghiên cứu, Hội nghiên cứu quyết định hủy bỏ mọi chức vụ và mở cuộc điều tra toàn diện về vấn đề này

Bài báo đính kèm hình ảnh chủ tịch Hội nghiên cứu Abel chết tại trụ sở của Hội nghiên cứu, nhìn qua không có gì bất thường, nhưng Tạ Kiều tinh mắt phát hiện trong đầu lâu Abel thấp thoáng bóng dáng một sinh vật màu đen.

Cậu phóng to hình ảnh, hình ảnh vốn có độ nét không cao, cậu phóng to hết cỡ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vũng bùn nhão màu đen nấp sau đầu lâu, như muốn thoát ra ngoài da thịt.

Thi trành!

Tạ Kiều toát mồ hôi lạnh.

Nếu Abel mất vì thi trành, thì không đến mức Hội nghiên cứu phải giải tán chức vụ và mở điều tra diện rộng, nghĩ đến đây, Tạ Kiều nảy ra một suy đoán đáng sợ.

Có lẽ Abel đã sớm bị thi trành khống chế, sau đó dùng thân phận loài người hợp pháp đi lùng giết sinh vật khác loài, tạo điều kiện cho sương xám âm thầm lan rộng.

Suy đoán này đáng sợ ở chỗ, cậu không thể tin bất kỳ ai, thậm chí còn không thể chắc chắn người đó thật sự là người, hay là gì đó khác.

Tạ Kiều cúi xuống nhặt sách sưu tầm nằm dưới đất, phủi bụi trên người nó.

Tinh cầu mà cậu sinh sống đang mắc bệnh, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đối diện với thế giới này, cũng muốn thay đổi nó.

Không muốn một ai phải chết trước mặt cậu.

Chỉ có vậy mà thôi.

Cậu không biết rằng, trong trạm gác tiền tuyến, nơi tiếp xúc gần sương xám nhất, phải đối mắt với cái chết bất cứ lúc nào, giám sát viên nước Hoa nhìn số liệu mà kinh hãi: "Giảm rồi!"

"Cái gì giảm?" Giám sát viên bên cạnh khó hiểu hỏi.

"Lần đầu tiên diện tích sương xám giảm 0.39%, rút 300m về phía nam của phòng tuyến Hoa Nam." Giám sát viên nói với vẻ mừng rỡ đã lâu không thấy.

Không chỉ một mình cậu ta, toàn bộ các trạm quan sát trên thế giới đều nhận ra điều này, và đều ăn ý phát ra ánh sáng xanh nhạt tượng trưng cho hy vọng.

Mà phía bên kia ánh sáng, là một vùng sương xám đen kìn kịt, một sáng một tối, như hai quân đối đầu.

*

Tạ Kiều không ngừng tra cứu, sau khi nắm được kiến thức cơ bản về sương xám, cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, rồi bắt đầu tra thông tin về [trại chăn nuôi quái vật], thứ mà cậu đã thấy trên điện thoại Ngu Hàn Sinh trước khi thi trành phá cửa.

Baike giới thiệu, đây là một trò chơi phát triển trí tuệ, người chơi có thể nuôi dưỡng bạn đời giả tưởng của mình, giúp đỡ bạn đời hoàn thành nhiệm vụ của trại chăn nuôi, hiện trò chơi đã ngừng phục vụ sau khi Hội nghiên cứu giải tán, bởi vì tính bạo lực đẫm máu của mình.

Tạ Kiều xem hướng dẫn chơi, nhìn hình ảnh yêu tinh, người cá, và succubus quen thuộc, ngón tay run lên vì kinh hãi.

Cậu muộn màng nhận ra mình và ngôi nhà đã xuyên vào một trò chơi tên là [trại chăn nuôi quái vật].

Tạ Kiều chậm rãi lê chuột, tin tức cuối cùng là----

Tập đoàn Họ Ngu bỏ ra hai trăm triệu để mua lại trò chơi.

Hai trăm triệu?!

Cậu bắt đầu nhớ đến những chi tiết trùng hợp xuất hiện trên người Ngu Hàn Sinh, cùng tên với Ngu tiên sinh, lạnh lùng giống Ngu tiên sinh, hôm nay còn trao cho cậu một chiếc vảy rắn... tất cả đều hướng tới một khả năng.

Cậu sờ lên trán mình, cảm nhận hơi thở của vảy rắn, ánh mắt trở nên kinh hoàng, thì ra mình chính là nhân vật 2D mà Ngu Hàn Sinh nuôi trong game đó sao?

Sở dĩ cậu và Ngu tiên sinh không thể gặp mặt, là bởi bọn cậu cách nhau một màn hình không thể nào vượt quá.

Cậu tặng quà cho Ngu tiên sinh, Ngu tiên sinh vĩnh viễn không thể cầm tới, nhưng Ngu tiên sinh vẫn nói 'nhận được rồi', cũng lạnh lùng mà khen rằng 'rất ngọt', Ngu tiên sinh sẽ cho cậu tất cả những gì cậu mong muốn.

Mà cậu lại đột nhiên chạy mất.

----- không nhắn nhủ dù chỉ một lời nào.

Tạ Kiều dằn lòng, cẩn thận đặt điện thoại vào lại chiếc hộp nhung, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, rồi trở về phòng ngủ.

Cậu lấy máy tính nhắn tin cho Hạ Giản.

[Tạ Kiều] Anh Hạ ơi cho em hỏi một việc với ạ, sau khi nhân vật ảo mà tổng giám đốc Ngu nuôi biến mất, có phải anh ấy rất tức giận không ạ?

Lúc nhận được tin nhắn của Tạ Kiều, Hạ Giản đang ăn xiên nướng với đám Lý Trạch, Nhiễm Chu, tuy nhiên cậu ta vẫn dành thời gian trả lời tin nhắn.

[Hạ Giản] không giận

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, vậy thì cậu cứ thẳng thắn với Ngu tiên sinh để được khoan hồng, chắc là sẽ ổn thoả chứ đúng không

Không ngờ Hạ Giản tiếp tục nhắn một tin, làm cậu vừa thở ra đã tức thì mắc nghẹn.

[Hạ Giản] em thấy có khả năng à?

[Hạ Giản] tốn hai trăm triệu mua game về, rồi nhân vật trong game chạy đi đâu mất, phải em em có giận không? Là anh thì chắc kèo anh giận, em đừng có học thói nạp tiền bậy bạ của sếp Ngu nhé Kiều Kiều, đấy, hậu quả của nghiện game đấy

Tạ- thỏ 2D- Kiều lúng túng tắt máy tính, làm sao đây làm sao đây, Ngu tiên sinh mà biết cậu chính là nhân vật ảo đó thì liệu có nuốt trọn cậu luôn không.

Đúng lúc này, cậu nghe có tiếng mở cửa nhà.

Cậu nhất thời cảm thấy vô cùng căng thẳng, hít một hơi thật là sâu, rồi mới rề rà lết ra ngoài, nhìn Ngu Hàn Sinh đứng bên cửa, há miệng, nhưng lời đến môi vẫn trôi tuột xuống cổ họng.

Thôi vậy, để chuẩn bị tinh thần rồi lại nói.

Cậu đang định xoay người về phòng, thì nghe tiếng nói lạnh nhạt truyền tới sau lưng: "Cậu muốn nói gì?"

Tạ Kiều dừng bước.

Cậu muốn nói mình chính là Tạ Kiều trong game, đã thoát khỏi game rồi, không chào tạm biệt là vì không kịp, ngày ấy cậu đợi rất lâu mà không gặp được Ngu tiên sinh, chỉ đành phải rời đi trước.

Cậu cho rằng sẽ không được gặp lại Ngu tiên sinh thêm lần nào nữa, không ngờ lại có duyên ở thế giới này, cậu cảm thấy không gì vui bằng điều đó.

Nhưng Tạ Kiều không biết Ngu tiên sinh còn giận mình không, cậu cứ nghĩ ly biệt chỉ là thoáng chốc, hóa ra đã đằng đẵng hai năm.

Cậu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám ngỏ thành lời, chỉ dám nói gần nói xa: "Tổng giám đốc Ngu, anh có thấy em... có chút quen quen không?"

Ngu Hàn Sinh "ừ" một tiếng.

Tạ Kiều: ... tiêu rồi vẫn nhớ

Cự xà dời mắt khỏi Tạ Kiều, nhìn dấu vết màu đen mà thi trành để lại trên mặt đất, thái độ lập tức lạnh băng.

Nhưng thấy Tạ Kiều mặt cắt không một giọt máu, tưởng cậu sợ, nên hắn rũ mắt, xoa đầu bé thỏ, nhẹ nhàng an ủi: "Có tôi ở đây."

Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.

Nhưng lại khiến Tạ Kiều tìm được chốn giãi bày, cảm xúc chua xót khi chứng kiến chuyện xảy ra với nhà Khương Lê ùa về, dưới bàn tay dịu dàng xoa tóc của Ngu tiên sinh, cậu không nhịn được hóa nguyên hình, từ chân Ngu tiên sinh leo vào lồng ngực, còn siết chặt chiếc áo sơ mi.

Cự xà bị coi như nhà cây cho mèo vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, nhưng khi thỏ tai cụp sắp rớt khỏi lồng ngực hắn, hắn lại cụp mắt ôm chặt người bạn đời nũng nịu của mình.

*

Tin tức Khương Lê bị giết hại vẫn nằm trên hotsearch, đa số mọi người đều thổn thức, nhưng cũng có những người mắng chửi đáng đời.

Đau đớn nhất là bố Khương Lê, do bị lỡ chuyến bay nên không kịp về nhà, mà khi mở cửa, chào đón ông lại là cảnh tượng địa ngục ấy.

[nước vải có ga] xem bản tin thấy đạo diễn Khương khổ quá, tóc bạc trắng cả rồi, nhưng không chỉ riêng gia đình Khương Lê, lần này thi trành tấn công Yên thành, số người thiệt mạng lên tới mấy nghìn người

[kẹo chua ngọt] mình cảm giác tinh thần đạo diễn Khương đã bất ổn rồi ấy, bác ấy liên tục khẳng định với báo chí là người nhà mình chưa chết, luôn nghe thấy tiếng con trai gọi mình, nghe nói đã mời rất nhiều thầy phong thủy, không biết về sau còn quay phim được nữa không

[chè trôi rượu ngọt] Yên thành giờ không an toàn nữa, có điều kiện thì đến phương bắc thôi, nhưng giờ nhập cư vào Iceland khó hơn rất nhiều, nước ta hiện có Biên thành, nghe bảo đã được chọn làm thủ đô thứ hai đấy, hâm mộ các bác có nhà ở Biên thành ghê

Do hình ảnh và tin tức đẫm máu dễ gây khủng hoảng cho dân chúng, vậy nên sự kiện Yên thành bị dìm xuống rất nhanh, vòng giải trí thì không bao giờ thiếu chủ đề mới.

Một bài đăng weibo gây xôn xao dư luận.

Bài đăng đính kèm bức ảnh một chàng trai mặc đồ cổ trang trắng, vạt áo thêu hoa văn sẫm màu lồng lộng trong gió, một lọn tóc bị thổi lướt qua sườn má, ngoại hình dịu dàng, không phải vẻ đẹp xa cách, mà đem lại cảm giác thân thiện dễ gần.

Một tài khoản weibo chuyên theo dõi người đẹp tình cờ nhìn thấy bức ảnh này, lập tức chia sẻ, chẳng mấy chốc đã lên tới vài trăm bình luận.

[thịt hộp] ui, hót hòn họt!

[trứng luộc nước trà] trông như thấy đâu rồi ấy, nhưng lên tra thì hóa ra là diễn viên mới

[bánh bao thịt sốt] có phải bạn xem bài đăng trên diễn đàn không, cái mà diễn viên không biết nấu cơm thì không phải diễn viên giỏi gì ấy, diễn viên tự làm cơm trong bài chính là bạn này này, rảnh rỗi sẽ livestream nấu nướng, giọng cũng rất dịu dàng, follow không thiệt

Thêm một nhóm người đến theo dõi weibo chính thức của hậu viện hội Tạ Kiều, nhưng đều nhất trí nhận xét-----

Hậu viện hội này nghiêm khắc quá.

Có thể khen Tạ Kiều đẹp trai, nhưng đùa mấy câu kiểu như làm em rụng trứng đi, hay là yêu nhau không anh ơi, là sẽ lập tức được chào đón bằng một loạt hành động như xóa bình luận và chặn tài khoản, không chút nương tay.

Tuy nhiên dù có kêu trời kêu đất trước hành vi tác oai tác quái của hậu viện hội, thì bức ảnh này vẫn được lan truyền rộng rãi, rất nhiều người không biết Tạ Kiều là ai, nhưng cũng xóa sạch watermark, dùng làm hình minh họa cho nhiều bài đăng của mình.

Mà đạo diễn Vương của [có căn nhà ma], một chương trình giải trí mạng đêm khuya, tình cờ nhìn thấy tấm ảnh này, ánh mắt sáng rực.

Tất nhiên không phải vì ông là phường yêu cái đẹp, mà vì ông nhận ra bức ảnh này là một cảnh quay trong [phong hoa lục].

[Phong hoa lục] gặp chuyện mà vẫn dám quay, vậy thì lá gan của tân binh này không phải hạng xoàng, ông còn đang rầu rĩ vì không tìm được chú cừu tươi mới nào sẵn lòng tham gia tiết mục của mình đây.

*

Ngày hôm sau, Tạ Kiều kết thúc phát sóng trực tiếp, chuẩn bị vào thang máy ra về thì bị Hạ Giản gọi lại: "Kiều Kiều, đạo diễn Vương của [có căn nhà ma] gọi điện cho anh, muốn mời em tham gia tập tiếp theo, em muốn đi không?"

Các chương trình giải trí tương tự công ty đều trực tiếp nhận thay nghệ sĩ, ấy vậy mà [có căn nhà ma] lại bị chúng nghệ sĩ oán thán vang trời, tập nào cũng có nghệ sĩ sợ hãi đến hôn mê.

Không nghệ sĩ tên tuổi nào muốn đi, nghệ sĩ có chút danh tiếng cũng không muốn tham dự.

Công ty bọn họ không lớn, chỉ có chừng mười nghệ sĩ, nhưng Hạ Giản vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Tạ Kiều.

Tạ Kiều định lắc đầu, tuy nhiên dạo này không có kịch bản mới, vốn dĩ phát sóng trực tiếp có thể nhận quà từ fans, nhưng công ty cho rằng nghệ sĩ nhận quà như vậy không tốt, nên cũng thôi nhận.

Nếu cậu không lấy chương trình này, thì không biết bao giờ mới gọi được hồn ma nữa.

Cậu cần mạnh hơn, để có thể bảo vệ  mọi người bên cạnh mình.

Tạ Kiều vận hết can đảm gật đầu: "Em muốn đi ạ."

Hạ Giản vỗ vai Tạ Kiều: "Thế để anh ký hợp đồng cho em."

Tạ Kiều lại hỏi: "Tiền hợp đồng được bao nhiêu vậy ạ?"

Cậu đang có mười nghìn trong tay, nếu lần này được nhận thêm mười nghìn thì tốt, chỉ còn thiếu hai chục nghìn là có thể triệu hồi hồn ma ra rồi.

Không ngờ Hạ Giản cười nói: "Bên họ trả hậu hĩnh lắm, chia phần cho công ty xong em vẫn nhận được hai lăm nghìn, nhưng mà em phải chuẩn bị tinh thần đấy, show này không dễ chơi đâu."

Nghe thấy con số hai lăm nghìn, Tạ Kiều cảm thấy mình không sợ gì hết, nhận tiền xong là có ma thật bên người, còn sợ gì ma lởm do nhân viên hóa trang thành nữa chứ.

Tiêu Tử Kỳ đi về phía thang máy, tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.

Hạ Giản và Tạ Kiều đang nói chuyện, không để ý có Tiêu Tử Kỳ sau lưng.

Một giọng nói thì thào vang lên trong đầu Tiêu Tử Kỳ: "Cậu vất vả đóng phim, còn Hạ Giản lại lặng lẽ tìm show cho Tạ Kiều, cậu không thấy bất công à? Khoảng cách giữa hai người sẽ càng lúc càng xa."

"Cậu bắt tay với tôi, tôi có thể cho cậu tiền tài và danh vọng, cậu còn do dự cái gì."

Ánh mắt Tiêu Tử Kỳ bất chợt tối sầm.

*

[Có gian nhà ma] ghi hình trong rừng liễu, cách Biên thành bốn giờ xe chạy, Tạ Kiều vừa về nhà đã bắt tay sửa soạn hành lý.

Vì tối mai là phải đến quay rồi.

Cậu kéo vali ra trước cửa, mở cửa mà cửa mãi không chịu nhúc nhích.

Tạ Kiều liếc thấy Ngu tiên sinh ngồi đọc sách trên ghế sofa, đành phải xin giúp đỡ: "Ngày mai em quay một chương trình, hôm nay phải lên đường rồi." Không cần đóng cửa nữa nha.

Ngu Hàn Sinh lật một trang sách, không ngẩng đầu.

Nhưng Tạ Kiều thử vặn tay nắm cửa, lần này lại mở thành công.

Cậu thở phào, lúc định kéo vali rời đi, liếc nhìn Ngu Hàn Sinh một thân một mình trong căn nhà to rộng, trông rất cô đơn, khiến cậu vô cớ ngừng bước.

Cậu bỗng nói theo thói quen ngày trước: "Ngu tiên sinh, em nghe Hạ Giản kể anh từng chơi một trò chơi, bạn trẻ trong trò chơi đột nhiên biến mất, em nghĩ không phải cậu ấy muốn rời đi không từ biệt, mà chỉ là----"

Tạ Kiều hơi khựng lại vì không tìm ra từ ngữ thích hợp, nhưng ngay sau đó, Ngu Hàn Sinh vốn đang yên vị trên ghế sofa đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, vóc người cao lớn ngăn cách ánh sáng, phủ lên cậu một bóng đen sâu thẳm.

Tạ Kiều cảm giác ánh mắt nóng bỏng của hắn xuyên thấu thân thể mình, cậu lúng túng cúi đầu, bỗng bên hông lạnh đi, cậu bị người ôm chặt.

Bàn tay lạnh lẽo của Ngu Hàn Sinh giữ chắc bờ eo cậu, gác cằm lên vai cậu, siết mạnh đến nỗi làm cậu thấy có hơi đau đớn, kế đó là tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới bên tai: "Cuối cùng cũng nhớ được tôi rồi?"

Ẩn trong giọng nói là nỗi ấm ức không dễ dàng nhận ra.