“Không mang? Vậy vừa nãy anh nộp tiền kiểu gì?”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ. 

“Anh…anh nhờ tài xế nộp giúp”, Hoa Mãn Thần cười ái ngại: “Tô Nhu, đừng lo lắng, lát anh bảo tài xế đi hoàn tiền là được”. 

“Vậy thì được ạ”, Tô Nhu gật đầu, nhưng cô đã cảm nhận ra được có điều gì đó không ổn từ Hoa Mãn Thần. 

Người hộ lý rời đi. Tô Nhu ngồi xuống ghế, căng thẳng đợi phẫu thuật kết thúc. Hoa Mãn Thần đứng ngồi không yên, không biết sao mà anh ta cảm giác sự việc sắp bị bại lộ. 

Nếu để cho Tô Nhu biết được sự thật, rằng cô là vật hi sinh thì có lẽ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được cô nữa. Nghĩ tới đây, Hoa Mãn Thần cảm thấy căng thẳng. 

Reng reng…Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. 

“A Dũng! Phía bên Sói thế nào rồi?”, Hoa Mãn Thần tức giận quát: “Sao lại để cho thần y Lâm chạy được tới đây vậy? Không phải tôi nói là phải chặn lại sao? Sao không làm ăn được gì hết thế?” 

“Cậu Hoa…anh Sói…bị đánh phế rồi…” 

“Cái gì?”, Hoa Mãn Thần đứng bật dậy. 

A Dũng thuật lại toàn bộ sự việc cho Hoa Mãn Thần. Hoa Mãn Thần vừa nghe vừa toát mồ hôi lưng, mặt cắt không ra máu. 

Không phải đó chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao một bác sĩ cũng có thể đánh nhau tới mức đó chứ? 

Mặc dù anh Sói không bằng Châu Bác Dịch nhưng anh Sói cũng là kẻ mà dao từng nhuốm máu, đâu phải là người mà kẻ bình thường có thể đối phó được chứ. 

Hoa Mãn Thần toát mồ hôi hột. Anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn vội vàng nói: “Vậy thần y Lâm có biết Sói là người của tôi không?” 

“Có lẽ không biết”, A Dũng cũng không chắc. 

“Chỉ cần không biết là được. HIện tại thần y Lâm đã tới bệnh viện, không thể ngăn chặn được nữa. Để kệ họ đi”, Hoa Mãn Thần thở dài. Sau khi biết thần y Lâm chính là chủ tịch Lâm thì Hoa Mãn Thần không còn muốn động vào anh nữa. 

Mặc dù có thể nói nhà họ Hoa không sợ tập đoàn Dương Hoa nhưng nếu chủ tịch Lâm mà khoác thêm thân phận thần y Lâm thì tiềm lực của Dương Hoa lại khác… 

A Dũng tắt máy. Hoa Mãn Thần hít một hơi thật sâu, ngồi ghế suy nghĩ đối sách tiếp theo. 

Lúc này… 

Ting. Phòng phẫu thuật tắt đèn. Tô Nhu lập tức đứng dậy. Cửa phòng mở ra, Lâm Chính mặc nguyên bộ đồ bác sĩ màu trắng bước ra. 

“Thần y Lâm, mẹ tôi thế nào rồi?”, Tô Nhu vội vàng hỏi. 

“Yên tâm, đã ổn định rồi. Uống thuốc và tĩnh dưỡng điều độ sẽ không còn vấn đề gì nữa”, Lâm Chính thở dốc. 

“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn thần y Lâm…”, Tô Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Tô Quảng cũng cảm thấy xúc động tới mức rơi nước mắt: “Không sao là tốt rồi”. 

Hoa Mãn Thần bực bội lắm, nhưng vẫn tỏ vẻ vui mừng: “Chúc mừng Tô Nhu, bác gái không sao rồi. Đúng là chuyện vui”. 

“Cảm ơn”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt, không biết phải nói gì. 

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên quay qua nhìn Hoa Mãn Thần: “Vị này, có phải giờ anh có thể thực hiện đúng với lời hứa của mình, tới trước cổng bệnh viện quỳ xuống rồi phải không?” 

Dứt lời, Hoa Thần Vũ chết lặng. Tô Nhu, Tô Quảng giật mình. 

“Anh…thật sự do Lâm Chính mời tới sao?”, Tô Nhu lắp bắp, nhìn thần y Lâm bằng vẻ không dám tin. 

“Lẽ nào cô vẫn tưởng tôi là do Hoa Mãn Thần mời tới?”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Tô Nhu á khẩu. Đúng lúc này, hộ lý chạy tới. 

“Cô Tô, đây là tiền dư của cô, mời cô ký tên kiểm tra”, hộ lý mỉm cười. 

“Cô trả lại cho anh Hoa là được, đây không phải là tiền của tôi”, Tô Nhu lắc đầu. 

Hộ lý giật mình: “Chuyện này có liên quan gì tới anh Hoa chứ? Đây là tiền do chồng cô nộp mà. Cô là vợ của anh Lâm Chính thì cô ký mới hợp lệ, những người khác đều không được”. 

Tô Nhu nghe thấy, bỗng co rụt đồng tử: “Cô..cô nói là ai nộp tiền cơ?”