Y tá nghe vậy thì tỏ ra áy náy: “Thật xin lỗi cô Tô, chúng tôi cũng vừa mới biết thân phận của người thanh toán. Số tiền này là do Lâm Chính chồng cô trả, xin mời cô ký tên”. 

Y tá dứt lời, Tô Nhu đứng sững tại chỗ như bị sét đánh. 

Tô Quảng ở bên cạnh cũng sửng sốt, không tin nổi nhìn y tá. 

Lâm Chính trả tiền? 

Thế mà là Lâm Chính? 

Sao có thể? 

Đứa con rể vô dụng kia… sao có thể trả số tiền mấy triệu tệ? 

Lâm Chính lấy đâu ra tiền? 

Tô Nhu không tin được, Tô Quảng cũng không thể chấp nhận nổi. 

Chuyện này đúng là quá khó tin. 

Tô Nhu nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Hoa Mãn Thần: “Anh Hoa, rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?”. 

“Cái gì mà chuyện này là sao? Anh… Anh cũng không biết…”, Hoa Mãn Thần cũng hơi hoảng loạn, lắp bắp nói. 

“Số tiền này không phải anh trả sao? Sao lại biến thành Lâm Chính trả?”, Tô Nhu hỏi. 

Nghe vậy, Lâm Chính hiểu ra. 

Hóa ra Hoa Mãn Thần tranh công về phía mình, nói với Tô Nhu là anh ta trả… 

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, trong lòng vô cùng phẫn nộ. 

Tên Hoa Mãn Thần này đúng là không biết xấu hổ! 

Tô Nhu vô cùng tức giận, cô ghét nhất là bị lừa. 

“Anh Hoa, sao anh lại làm vậy?”, Tô Nhu tức giận hỏi. 

Hoa Mãn Thần toát mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng cả nửa ngày, bỗng anh ta nghĩ ra điều gì, vội nói: “Số tiền này đúng là anh trả, nhưng anh bảo tài xế A Dũng đi đóng! Em đợi một lát, để anh hỏi A Dũng!”. 

Nói xong, Hoa Mãn Thần lập tức gọi điện thoại, tài xế A Dũng vội vã chạy đến. 

“Không phải tôi bảo anh đóng tiền phẫu thuật cho cô tôi sao? Sao không đóng tiền mà lại để tên ngốc Lâm Chính đóng vậy?”, Hoa Mãn Thần trách móc. 

“Cậu chủ, cái này… tôi… lúc tôi đi đóng tiền thì bệnh viện nói đã đóng rồi, tôi cứ nghĩ là cậu chủ đã đóng, cho nên… cho nên tôi cũng không rõ…”, tài xế A Dũng cũng giả ngu. 

“Anh không rõ cái rắm! Nói đi, có phải anh bỏ túi số tiền đó rồi không? Bốn triệu tệ của tôi đâu?”, Hoa Mãn Thần tát vào mặt tài xế A Dũng. 

Bốp! 

A Dũng bị tát ngã ra đất, sau đó khóc lóc nói: “Xin lỗi cậu chủ, đúng là tôi đã lấy tiền, xin cậu tha cho tôi, xin cậu tha cho tôi!”. 

Anh ta vừa nói xong, người xung quanh đều hiểu ra. 

Hóa ra tài xế đã bỏ túi riêng bốn triệu tệ. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng miễn cưỡng quá, tài xế này bị ngốc à? Chuyện thế này chắc chắn sẽ bại lộ. 

Tô Nhu không tin, nhưng Hoa Mãn Thần cũng đã đánh người, cô nghi ngờ nữa cũng không hay. 

Chỉ có Lâm Chính sắc mặt trở nên lạnh lùng. 

Anh biết hai người chỉ đang diễn kịch, dù tài xế có lớn gan đến mấy cũng không thể nào bỏ túi bốn triệu tệ. Dù sao khi đóng tiền tốt xấu gì cũng phải có hóa đơn. Chẳng lẽ Hoa Mãn Thần không xem cả hóa đơn? Anh ta tin tưởng tài xế tới mức đó rồi à? 

Hoa Mãn Thần đúng là Hoa Mãn Thần, thật giỏi trò thoái thác trách nhiệm. Bây giờ tài xế gánh tội, Hoa Mãn Thần hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm gì. 

Nhưng Lâm Chính không quan tâm tới chuyện này nữa. 

“Anh Hoa, anh nên thực hiện lời hứa lúc trước rồi, còn không ra ngoài cửa bệnh viện dập đầu đi?”, Lâm Chính lại lên tiếng. 

Vẻ mặt Hoa Mãn Thần thay đổi. 

Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Xem ra Chủ tịch Lâm có quan hệ không tồi với tên Lâm Chính kia nhỉ? Vụ cá cược giữa tôi và Lâm Chính mà anh cũng biết?”. 

“Vậy anh có thực hiện hay không?”, Lâm Chính hỏi. 

“Ha ha, tôi chỉ trêu thằng ngốc chơi mà thôi, sao lại thực hiện làm gì chứ?”, Hoa Mãn Thần cười đáp. 

Anh ta hiểu rồi, Chủ tịch Lâm về phe Lâm Chính, nếu bọn họ đã là một phe, đương nhiên anh ta cũng không cần phải nịnh bợ Chủ tịch Lâm nữa. 

Dù sao hai bên cũng không có thỏa thuận gì, nuốt lời cũng chẳng sao. 

“Chủ tịch Lâm, chuyện lúc trước chỉ là nói đùa mà thôi, anh cũng đừng xem là thật”, Tô Nhu gượng cười, nói. 

Theo cô thấy, tốt xấu gì Hoa Mãn Thần cũng vì giúp cô nên mới đặt ra vụ cá cược này. Nếu thật sự để Hoa Mãn Thần ra quỳ trước cửa bệnh viện, cô cũng cảm thấy khó xử. 

Nhưng cô vừa dứt lời, Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nhu, quát khẽ: “Đừng xem là thật? Hừ, vậy tôi hỏi cô, nếu Lâm Chính thua thì sẽ có kết quả thế nào, cô nghĩ tới chưa?”. 

“Lâm Chính thua… Vậy… Vậy thì đương nhiên cũng đừng nghiêm túc quá… Dù sao, tôi cảm thấy không nên làm vậy, dập đầu gì đó… không có lợi cho ai cả…”, Tô Nhu lên tiếng, hạ giọng nói. 

“Cô nghĩ Lâm Chính không muốn dập đầu thì có thể không dập đầu? Cô nghĩ chồng cô là con cháu nhà quyền quý giống như Hoa Mãn Thần sao? Nếu Lâm Chính không dập đầu, e rằng Hoa Mãn Thần sẽ ép Lâm Chính phải dập đầu trước cửa bệnh viện”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Hơi thở của Tô Nhu run rẩy, sau đó vội lắc đầu: “Không đâu, anh Hoa không phải loại người đó. Huống hồ, tôi cũng sẽ không cho phép anh ấy làm vậy”.