Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 208 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 208NẾU NHƯ NHẬN RA THÌ CHẮC CHẮN LÀ DO CÔ NÓI!
Vì lời nói của Nghiên Thời Thất mà ấn đường của Bùi Đường nhíu chặt lại. Anh ta nhìn khoảng cách bị cô kéo giãn ra mà đôi môi mỏng cong thành nụ cười yếu ớt tự giễu: “Tiểu Thất, trước đây em không phải như vậy.”


Trước đây…


Đôi mắt ngập ánh nước của Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo ưu buồn của Bùi Đường, cô khẽ cười rồi thờ ơ nói, “Anh đang hoài niệm quá khứ với tôi đó hả? Vậy có cần tôi nhắc cho anh nhớ những chuyện mà trước đây anh và Kiều Phỉ Bạch đã làm không? Có muốn đếm tường tận từng cái một không?”


Bùi Đường im lặng.


Trong trường hợp như vậy, Nghiên Thời Thất cũng không muốn phí lời với anh ta nữa.


Cô mỉm cười chớp mắt, bước đi về phía phòng đấu giá ở sảnh lớn dưới ánh mắt u ám đen tối của Bùi Đường.


Hội đấu giá tối hôm nay có chuẩn bị tám vật trưng bày để đấu giá.


Tất cả đều được trưng bày bên trong bục triển lãm của phòng đấu giá, mỗi một món đồ triển lãm đều đặt trong tủ kính thủy tinh, lộ ra vẻ quý giá hiếm thấy.


Cô vừa đi tới trước một bức tranh sơn thủy được treo rất cao trong phòng đấu giá thì đã có người gọi tên cô từ phía sau lưng.


“Nghiên Thời Thất!”


Lại là một giọng nói quen thuộc.


Nghiên Thời Thất xoay người lại, đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Mật.


Cô ta mặc một bộ vest trông có vẻ chín chắn chậm rãi đi tới, tóc bới lên thành búi như phụ nữ trưởng thành. Chỉ là ánh mắt vô cùng có tính công kích đó đã phá hủy đi bề ngoài của cô ta rồi.


Bên trong phòng đấu giá người đến người đi, Lăng Mật từ xa xa nhìn cô rồi dùng âm thanh vừa đủ nói: “Không phải cô bị thương sao? Vậy mà cũng tới tham dự dạ tiệc từ thiện?”


Âm thanh này vang lên trong phòng khách yên tĩnh đã thu hút được không ít người ghé mắt nhìn sang.


Dưới ánh đèn chiếu rọi của phòng triển lãm, bóng dáng đoan trang tao nhã của Nghiên Thời Thất đứng trước bức tranh trông giống như người đẹp nhập vào bức họa, vừa nhanh nhẹn lại uyển chuyển.


Hình ảnh này kích thích tới nỗi Lăng Mật không mở nổi mắt, sự chán ghét với Nghiên Thời Thất cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.


Nghiên Thời Thất nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lăng Mật thì giơ tay lên vuốt dây ruy băng trên cổ tay, phụ họa gật đầu, “Không sao, tôi cũng muốn cố hết sức vì từ thiện.”


Lăng Mật cười lạnh, không ưa được dáng vẻ thuận thế mà leo lên này của cô. Cô ta đi từng bước tới trước mặt cô, hơi chồm người tới như có điều suy nghĩ, “Cô Nghiên có bị thương hay không thì trong lòng tôi và cô đều biết rõ. Cô nói lời như vậy không thấy xấu hổ sao?”


Rốt cuộc trong trường hợp không có Tần Bách Duật như tối hôm nay thì Lăng Mật đã không còn giả vờ nữa rồi sao?


Đây mới thật sự là cô ta nhỉ? Thiên kim tiểu thư ngồi tít trên cao của nhà họ Lăng thì sao có thể là một con thỏ trắng thuần khiết được.


Nghiên Thời Thất giương mắt lên nhìn cô ta, đôi gò má trắng trẻo sạch sẽ như son lộ ra một nụ cười vô tội, “Tại sao lại thấy xấu hổ? Trên mạng đều biết chuyện tôi bị thương mà.”


Cô vừa dứt lời thì Lăng Mật đã cười chế giễu, nhướng mày lên tiếng: “Cô không sợ bị vạch trần sao? Vết thương trên người làm giả như vậy, cô cho là mọi người đều không nhận ra sao?”


“Ừm, đúng là mọi người đều không nhận ra. Nếu nhận ra được thì chắc chắn là do cô nói.” Nghiên Thời Thất cười híp mắt đáp lại, giọng điệu cứ như thật vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lăng Mật: “…”


Sao cô ta lại quên mất bản lĩnh trả đũa của Nghiên Thời Thất chứ!


Hô hấp của cô ta hơi không thông, đuôi mắt có vẻ tức tối. Ngay tại lúc tầm mắt hai người giao nhau thì phía cửa sảnh lớn lại có tiếng xôn xao truyền đến.


Lăng Mật nghe thấy âm thanh đó thì lập tức bật cười, “Đừng có vui mừng quá sớm, tương lai chúng ta còn dài mà.”


Lời nói này mang ý nghĩa khác.


Nghiên Thời Thất rủ mắt nhìn Lăng Mật, cô cong môi lên mỉm cười nói: “Vậy thì chờ cô Lăng… Tương lai còn dài.”


Muốn thấy cô sợ hãi sao? Không có khả năng.


Cuộc trò chuyện đến đây, Nghiên Thời Thất vừa hơi ngước mắt lên thì đã thấy ở lối vào phòng đấu giá có bóng dáng của một nhóm ba người bị vây quanh đang dần dần hiện ra. Mà ngay tại lúc này, Lăng Mật cũng tao nhã đổi hướng đi về phía đó.


Ở đằng xa, nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cửa sảnh, Bùi Đường vẫn luôn quan sát Nghiên Thời Thất lặng lẽ đi tới bên cạnh cô.