Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 209 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 209XIN LỖI, TÔI ĐÃ KẾT HÔN RỒI!
Lối vào của phòng triển lãm được ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng. Cùng với đám người bị vây quanh đang từ từ đi vào bên trong, ánh mắt của Nghiên Thời Thất không hề bất ngờ rơi trên dáng hình của người đàn ông.


Ba người Tần Bách Duật, Kiều Mục, Hàn Vân Đình kề vai nhau xuất hiện.


Bề ngoài của cả ba người đều anh tuấn xuất sắc, thân hình cao lớn vạm vỡ một khi đi vào bên trong là lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.


Mấy vị này đại biểu cho thân phận cậu chủ có quyền thế điển hình trong các gia tộc nhà giàu ở Lệ Thành.


Rất nhiều người nóng lòng muốn tìm cơ hội tiến lên trò chuyện làm quen với bọn họ.


Trong đó không thiếu các ngôi sao sáng trong giới được mời đến, trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và ham muốn.


Lúc này, ông Đậu Túc Nguyên mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đi từ hành lang phía sau đến sảnh.


Nghe thấy âm thanh, ông ta bèn nhìn theo hướng mà đám người đang dừng chân. Khi thấy được bóng dáng của bọn họ thì ông ta mỉm cười đi tới.


“Mấy cậu nhóc này, đều tới cả à!”


Động tác của ba người gần như là cùng một lúc, khẽ khom người rồi đồng thanh, “Chú Đậu.”


Cảnh tượng này khiến cho Nghiên Thời Thất đứng ở bên trong phòng khách nhìn ra ngoài khẽ nhướng mày lên, bọn họ quen biết Đậu Túc Nguyên?!


“Chú Đậu, còn có cháu nữa này!” Lời này là của Lăng Mật.


Cô ta giẫm giày cao gót đi tới bên chỗ mấy người họ, cười khanh khách đứng vào bên cạnh Tần Bách Duật.


“Tiểu Mật cũng tới à! Hoan nghênh, hoan nghênh. Đã lâu rồi không gặp các cháu, tối nay phải uống một ly với chú đấy!”


Đậu Túc Nguyên đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai nhuộm trắng như tuyết. Thân là một nhà từ thiện nổi tiếng trong nước, ông mang mắt kính vuông vắn, trong lúc nói cười thì nếp nhăn nơi khóe mắt rất rõ ràng, mặt mũi mang đến cảm giác rất hiền lành.


Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, tầm mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật xuyên qua bóng người nhìn về phía Nghiên Thời Thất.


Vừa mới nhìn là anh đã khóa được cô vào trong tầm mắt, xuyên thấu qua ánh mắt ngưng trọng của mọi người lại chậm rãi rơi vào người bên cạnh cô.


Cái người dùng tư thế bầu bạn đứng bên cạnh cô, thật là chướng mắt.


Đôi mắt anh lại càng trở nên tối tăm. Thấy Nghiên Thời Thất ném tới một ánh mắt mang ý cười thì đường nét lạnh lùng nghiêm nghị lại nhiễm thêm một tầng sương mù.


Hửm?


Sao lại mất hứng rồi?!


Nghiên Thời Thất thấy rất rõ chỉ trong chớp mắt mà sắc mặt của anh đen sì đi. Cô chớp mắt, theo bản năng dời mắt nhìn sang bên cạnh mình.


Vừa nghiêng đầu thì hình ảnh Bùi Đường đang đứng bên cạnh bất ngờ đập vào mắt!


Nghiên Thời Thất: “!”


Anh ta tới lúc nào?!


Đúng là âm hồn không tan mà!


“Em đang ở bên anh ta à?”


Con ngươi đen tối của Bùi Đường không nhìn thấy đáy, anh ta đứng nghiêng phía sau cho nên đã bắt được tầm mắt của cô và Tần Bách Duật giao nhau.


Điều này khiến cho anh ta nhớ lại bài đăng Weibo của cô trước kia. Từ góc nhìn của anh ta thì dường như người đàn ông nấu cơm trong hình đã dần dần trùng khít với dáng người của Tần Bách Duật rồi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chẳng trách sao cô lại lạnh nhạt với anh ta như vậy!


Hóa ra là đã leo lên được một người có địa vị cao.


Nghiên Thời Thất dời bước đi vòng qua anh ta, hờ hững để lại một câu: “Không liên quan đến anh!”


“Tiểu Thất!” Bùi Đường nhìn theo bóng lưng của cô, đè thấp giọng nói sau lưng cô: “Em cứ chà đạp bản thân như vậy sao? Anh ta có thể cho em cái gì? Hợp đồng đại diện thương hiệu hay là lời mời đóng phim, nếu em muốn thì anh cũng có thể cho em!”


Nghe anh mới có quỷ!


Nghiên Thời Thất vốn không có ý định dây dưa với anh ta, nhưng vô hình trung trong lời nói tràn đầy châm chọc chế giễu lần này của anh ta cũng bôi nhọ cả Tần Bách Duật.


Gương mặt cô vô cùng lạnh lùng, đi hai bước, làn váy lay động chậm rãi đứng yên lại, quay đầu lại nhìn Bùi Đường với một ánh mắt mỉa mai, “Ngoại trừ có thể cho tôi một câu chuyện cẩu huyết của anh và người quản lí ra thì anh còn có thể cho tôi cái gì?”


Cô chán ghét rõ ràng như vậy mà anh ta không nhận ra được sao?


Nghe thấy vậy, hô hấp của Bùi Đường đông cứng lại, giơ tay tiến lên, tình cảm nồng nàn chân thành nói: “Tiểu Thất, những chuyện đó đều đã qua hết rồi, chỉ cần em đồng ý thì anh có thể cho em thân phận bà Bùi!”


Phì!


Ai thèm chứ!


Gương mặt của Nghiên Thời Thất vẫn không có cảm xúc nhìn anh ta: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi!”


Để phòng ngừa anh ta lại tiếp tục dây dưa cho nên Nghiên Thời Thất không hề do dự ném một đòn sát thủ ra.


Không còn cách nào khác, có người cứ thích giả ngu mà.


Bùi Đường nghe thấy câu nói này của cô, thì chân mày lập tức nhíu chặt lại, giọng điệu chứa đựng thương tiếc: “Tiểu Thất, trước đây em sẽ không tìm kim chủ cho mình. Chắc em sẽ không cho rằng ở bên anh ta thì em thật sự có thể gả vào nhà họ Tần chứ? Em cho rằng nhà họ Tần sau lưng anh ta sẽ cho phép em bước vào cửa nhà họ sao? Em ngây thơ quá rồi đó.”