Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 911 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 911MAY MẮN LÀ KHỐI U KHÔNG DI CĂN!
Nghiên Thời Thất lập tức cau mày định lên tiếng thì Tần Bách Duật lại rút chiếc thẻ đen từ trong ví ra đưa cho Tiểu Lâm: “Thuê một phòng bệnh VIP đi.”


“Vâng!” Tiểu Lâm cầm thẻ xoay người đi về phía khu phòng bệnh.


Nghiên Thời Thất nhìn Tiểu Lâm đi xa dần, lại quay đầu nhìn sang Tần Bách Duật, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói xuống.


***


Ngoài cửa phòng cấp cứu, Nghiên Thời Thất thong thả bước đến đứng cạnh cửa sổ. Nhìn Nghiên Quân tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong lòng cô ngổn ngang mâu thuẫn.


Từ lần cuối cùng hai người gặp nhau đến giờ cũng chỉ mới hai tháng mà thôi.


Nhưng hôm nay trông ông ta gầy xọp đi, hai má hõm sâu, chỉ mặc áo sơ mi mỏng và áo gi lê len bên ngoài, cạnh giường có thêm một chiếc áo khoác lông sẫm màu.


Cô vẫn nhớ, ông ta có thói quen lái xe ra ngoài từ nhiều năm nay, nên rất ít khi mặc áo khoác.


Vậy mà lúc này ông ta lại bị ngất xỉu ở đầu đường mà không ai hay biết.


Cô đứng nhìn ông ta một hồi lâu, khẽ thở dài.


Trước mùa đông năm nay, người này vẫn là người cha mà cô tin cậy và tôn trọng nhất.


Vậy mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi lại đều thành cảnh còn người mất.


***


Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!


Hai mươi phút sau, Nghiên Quân được chuyển tới phòng bệnh cao cấp.


Nghiên Thời Thất cũng không còn xa lạ gì với bệnh viện này nữa.


Trong phòng bệnh, Nghiên Quân còn chưa tỉnh, bác sĩ điều trị chính cho ông ta cũng đi theo vào.


Bác sĩ cũng không dám coi thường người có thể ở phòng bệnh cao cấp, vừa đi ra đến trước cửa đã nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng ở hành lang.


Ông ta tháo khẩu trang ra, treo lủng lẳng ở một bên tai, bước tới hỏi, “Hai người là người nhà của bệnh nhân sao?”


Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng quay lại nhìn. Bác sĩ vừa nhìn thấy Tần Bách Duật liền ngẩn ra, “Tổng Giám đốc Tần?”


Đây không phải Tổng Giám đốc Tần mà lúc trước Viện trưởng cố tình nhắc nhở tất cả mọi người nhìn thấy là phải trọng vọng như khách quý đấy sao?!
Vietwriter.vn
“Chào bác sĩ.” Tần Bách Duật gật đầu với bác sĩ.


Nghiên Thời Thất thì nghiêng đầu liếc vào phòng bệnh, “Xin hỏi, bệnh của ông ấy có nặng lắm không?”


Nghe cô hỏi, bác sĩ điều trị lật nhìn bệnh án trong tay, nghiêm túc trả lời, “Bệnh nhân hiện tại là ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chúng tôi vừa xem phim chụp, vô cùng may mắn là khối u còn chưa di căn. Nếu có thể thì nên nhanh chóng thực hiện phẫu thuật cắt bỏ khối u, như vậy thì sau này tiến hành hóa trị cũng dễ dàng hơn.”


Chưa di căn…


Đối với bác sĩ mà nói, như vậy đã được xem như là rất may mắn rồi.


Nhìn chung, phần lớn những bệnh nhân mắc ung thư dạ dày đều chỉ đến khám khi cảm thấy không khỏe. Nhưng khi khối u phát triển rồi di căn thì xác suất điều trị khỏi là vô cùng thấp.


Bác sĩ lại lật bệnh án một lát, sau đó ngẩng lên nhìn Tần Bách Duật, “Tổng Giám đốc Tần, người bệnh… là người nhà của anh sao?”


Tần Bách Duật bình tĩnh lạnh nhạt đáp, “Có chút quan hệ.”


Anh không nói cụ thể, bác sĩ cũng hiểu ý, không gặng hỏi thêm.


Ông ấy đi tới cửa, nhìn vào trong phòng: “Bệnh thiếu máu của ông ấy hơi nghiêm trọng, bây giờ chúng tôi đang truyền dịch dinh dưỡng cho ông ấy. Với tình trạng của ông ấy bây giờ thì ít nhất phải một tuần nữa mới có thể làm phẫu thuật.”


“Phẫu thuật xong thì có khỏi bệnh được không?” Nghiên Thời Thất hạ giọng khẽ hỏi.


Bác sĩ nói: “Với phần lớn các ca ung thư dạ dày chưa di căn, kết hợp với phương pháp điều trị hợp lí thì khả năng chữa khỏi rất cao. Đương nhiên, bệnh nhân phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ và phối hợp điều trị một cách tích cực thì cơ may khỏi bệnh sẽ rất lớn.”


Nghiên Thời Thất khẽ cụp mắt, mím môi không hỏi tiếp nữa.


Bác sĩ lại khách sáo dặn dò vài câu rồi mới quay người rời đi.


Tần Bách Duật ôm vai cô ghì sát lại, đưa tay kéo khăn quàng đang che khuất mặt cô xuống, để lộ gò má trắng mịn, “Có muốn vào nhìn ông ấy một chút không?”