Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 912 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 912CẬU THẤY TỔNG GIÁM ĐỐC TẦN THẬT SAO?
Nghiên Thời Thất ngước lên nhìn vào mắt anh, khẽ lắc đầu, “Không cần đâu.”


Cô lo nếu Nghiên Quân tình cờ tỉnh lại thì mọi chuyện càng phức tạp hơn.


Nếu bác sĩ nói có thể chữa khỏi thì nghĩa là vẫn còn hi vọng.


Hai người đứng ngoài cửa một lát, Tiểu Lâm liền cầm các loại giấy tờ thủ tục quay lại.


Nghiên Thời Thất nhìn chiếc thẻ đen Tiểu Lâm cầm trên tay, quay sang nói với Tần Bách Duật, “Chữa cho ông ấy đi, tiền viện phí thì để em trả.”


Tần Bách Duật nheo mắt, bàn tay đang đặt trên vai cô khẽ bóp nhẹ, “Thẻ này đưa cho em dùng, của anh cũng là của em.”


“Ý em không phải như vậy…” Nghiên Thời Thất bật cười, kéo Tiểu Lâm qua chỗ khác dặn dò.


Khoảng mười phút sau, Nghiên Thời Thất đứng ngoài cửa nhìn Nghiên Quân đang nằm hôn mê thêm một lần nữa, rồi nắm tay Tần Bách Duật rời khỏi bệnh viện.


Cô dặn Tiểu Lâm giả làm người lạ gọi cho bà Liên, báo cho bà ta tình hình của ông Nghiên.


Đồng thời, cô sai Tiểu Lâm thuê một hộ lý nam chăm sóc riêng cho Nghiên Quân trong thời gian ông ta nằm viện.


Hai người đi xuống bãi đỗ xe. Sau khi lên xe, Nghiên Thời Thất kéo khăn quàng cổ xuống, giọng nói uể oải: “Có thể dặn bệnh viện giữ bí mật giúp, không công khai chuyện chúng ta thanh toán tiền viện phí không?”


Tần Bách Duật đặt tay lên vô lăng, hiểu ý gật đầu nói, “Được chứ.”


Nghiên Thời Thất thấy anh đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm. Cô tựa vào lưng ghế, thì thầm khẽ nói, “Em vừa bảo Tiểu Lâm, nếu có phòng bệnh thường trống thì cứ chuyển ông ấy về phòng bệnh thường. Chờ sau khi ông ấy phẫu thuật xong lại tính tiếp. Em cũng không ngờ ông ấy lại mắc bệnh này, bình thường sức khỏe của ông ấy vẫn rất tốt.”


Nghiên Thời Thất lẩm bẩm, trong lòng cô vẫn còn vô cùng choáng váng.


Cô nghiêng người nhìn vào mắt Tần Bách Duật, “Anh có cảm thấy em dặn Tiểu Lâm chuyển ông ấy về phòng bệnh thường là rất vô tình không?”


Tần Bách Duật nhướng mày, ánh mắt thấu hiểu: “Em chỉ không hi vọng bọn họ bị thúc nợ thôi mà!”


Từ xưa tới nay, chuyện cô làm chưa từng dính dáng tới hai từ vô tình.


Mặc dù không được xem là lên kế hoạch chu đáo, nhưng cũng có thể gọi là suy tính chu toàn trước khi làm việc.


Nghiên Thời Thất nghe anh nói thì thoáng ngây người, ánh mắt khẽ xao động.


Anh Tư của cô đúng là người hiểu cô nhất.


Cô thật sự không muốn lúc này rồi mà ông Nghiên còn phải chịu áp lực từ bên ngoài nữa.


Sau khi phá sản, ông Nghiên nợ người ngoài rất nhiều tiền. Nếu bây giờ ông ta nằm ở phòng bệnh VIP để điều trị thì sợ là sẽ không ngăn cản được miệng lưỡi thiên hạ.


Cô hơi rướn người tựa cằm lên vai anh, ánh mắt dịu dàng trong veo, “Thật ra em còn dặn Tiểu Lâm, nếu mấy người bà Liên hỏi thì cứ nói cơ quan từ thiện đã trả viện phí cho họ rồi.”


Tần Bách Duật nghiêng đầu hôn lên chóp mũi cô, “Vậy là ổn rồi, ít ra là cũng bỏ qua được không ít phiền phức.”


Nghiên Thời Thất gật đầu, sau khi lắng lại tâm tư thì cố làm ra vẻ bình tĩnh nói, “Thăm cũng thăm rồi, mình về thôi.”


Chuyện cô có thể làm cũng chỉ có như vậy mà thôi.


Cho dù ông ta có xấu xa đến mức nào thì cũng là người đã nuôi cô lớn lên, cũng từng cho cô tình thương của một người cha.


Cô làm như vậy, coi như báo đáp lại công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm qua.


***


Phòng bệnh cao cấp, khoa ngoại cột sống.


Hai y tá đang vừa đi đến phòng bệnh vừa trò chuyện.


“Cậu nhìn thấy Tổng Giám đốc Tần thật sao?”


“Thật mà, lừa cậu làm gì! Vừa rồi tớ giao thuốc ở tầng dưới thì thấy bọn họ đứng ở cửa phòng bệnh VIP nói chuyện với bác sĩ. Người đâu mà đã đẹp trai còn dáng chuẩn nữa chứ.”


Nghe thế, cô y tá trẻ bên cạnh vô cùng hâm mộ: “Oa, biết thế tớ đã đi chung với cậu rồi!”


Hai người vừa cười vừa nói đi dọc theo hành lang. Bên trong cửa lớn khép hờ của một phòng bệnh, Bùi Đường bất chợt mở bừng mắt ra.