Cành lá đung đưa trong gió, ánh nắng vàng lấp lánh, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Cẩn Tri nhìn vệt đo đỏ trên má Ứng Hàn Thời, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi… anh làm gì vậy?”

Ứng Hàn Thời lặng thinh, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Nhịp tim Cẩn Tri đập loạn xạ trong lồng ngực, cô chẳng biết nói gì, nhổm người bám vào cành cây: “Tôi xuống đây.”

Đúng lúc này, máy liên lạc trên cổ tay anh reo vang, giọng nói oang oang của Tiêu Khung Diễn truyền tới: “Tiểu Tri, cô đừng trách Boss…” Sau đó, anh ta kể lại ngọn nguồn câu chuyện.

“Boss đã rất tức giận khi thấy cô bị ngất. Nếu không hôn, cô sẽ bất tỉnh mất tiếng liền. Hơn nữa, Boss cũng sẽ hôn cả Tiểu Hồng, Tiểu Sinh và Tiểu Xung.” Anh chàng người máy tỏ ra nghiêm túc: “Boss của chúng tôi là người đàn ông vô cùng thuần khiết, lần này anh ấy phải hi sinh bản thân...”

Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bất động, đôi bàn tay đặt trên đùi nắm chặt. Tâm trạng phức tạp của Cẩn Tri lập tức bay biến, cô cảm thấy hết sức áy náy.

Cô giơ tay chạm vào má anh. Anh hơi ngẩn người, từ từ quay đầu sang một bên, như muốn né tránh sự đụng chạm của cô. Tuy nhiên, thái độ của anh không mấy kiên quyết nên ngón tay cô vẫn lướt qua làn da anh.

Cẩn Tri thả tay xuống: “Tôi xin lỗi.”

“Cẩn Tri!” Anh nhìn cô: “Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi.”

Cẩn Tri càng mềm lòng. Cô nghĩ thầm, anh là người đàn ông chính trực lương thiện biết bao. Anh làm vậy chỉ nhằm mục đích giải độc cho cô, thế mà còn tự trách bản thân.

“Ứng Hàn Thời, anh không cần xin lỗi, bởi tôi không để bụng đâu.” Đây là câu anh từng nói với cô.

“Nhưng tôi lại để ý.” Thốt ra câu này, có nghĩa Ứng Hàn Thời đã trực tiếp bộc bạch với cô cảm xúc mãnh liệt và tâm trạng phức tạp của mình. Mặt anh càng đỏ hơn, cái đuôi không ngừng đung đưa.

Tuy nhiên, tiết lộ về sự “hi sinh” của Tiêu Khung Diễn trước đó đã khiến Cẩn Tri hiểu ý của anh theo một hướng khác. Nghe câu này, trong lòng cô không rõ là mùi vị gì. Cô nghĩ, Tiểu John nói anh là người đàn ông thuần khiết, lẽ nào cô không phải hay sao? Anh mất đi nụ hôn đầu với cô trong một tình huống bất ngờ, nụ hôn thứ hai là vì cứu cô. Anh bận tâm đến chuyện đó, cô hoàn toàn có thể hiểu. Tuy nhiên, Cẩn Tri vẫn có chút không vui. Cô thản nhiên vỗ vai Ứng Hàn Thời: “Anh hãy nghĩ thoáng một chút đi.”

Ứng Hàn Thời nhìn cô, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng đều tắc nghẽn ở cổ họng. Anh đành tiếp tục lặng thinh.

Một lúc sau, Cẩn Tri lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Cảm thấy mình tức giận một cách vô cớ, cô hắng giọng: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, dõi mắt về đám tội phạm ở bên dưới. Lúc này, đôi tai nhọn và cái đuôi của anh đã biến mất. Anh bình thản đáp: “Chúng ta đợi thôi.”

Cẩn Tri hơi bất ngờ. Cô tưởng Ứng Hàn Thời sẽ lập tức nhảy xuống giải quyết bọn chúng nhanh gọn như lần trước.

“Đợi gì cơ?” Cô hỏi.

Ứng Hàn Thời trầm mặc. Anh cụp mi, đầu cúi xuống. Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác dáng vẻ của anh hơi ủ rũ.

Lúc này, đám tội phạm đã lộ diện khỏi rừng cây. Chúng mặc trang phục rằn ri màu xanh lục, ai nấy đều cao to cường tráng, mặt mày hung dữ. Có mấy tên còn vác súng, nhìn qua cũng biết là loại tội phạm chuyên nghiệp từng được huấn luyện.

Chúng lặng lẽ tiến gần tới chỗ ba người đàn ông vẫn đang bất tỉnh và đám người máy tí hon thẫn thờ vây quanh bọn họ.

“Anh không đi cứu mọi người sao?” Cẩn Tri hỏi, ánh mắt bất giác dừng lại ở khuôn miệng Ứng Hàn Thời.

Anh khẽ mím môi: “Tạm thời không cứu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi đang đợi “hắn” lộ diện.”

Nghe anh nói vậy, Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc.

***

Hắc Long- tên tội phạm truy nã số một của Sở Công an tỉnh G là một người đàn ông to con, hung hãn. Hắn tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mặt vuông chữ điền, má trái có vết sẹo dài.

Tổ chức tội phạm do hắn cầm đầu từng hoạt động khắp cả nước, gây ra vô số vụ bắt cóc, cướp của, vận chuyển, buôn bán ma túy... Do cảnh sát tiến hành những cuộc tấn công mạnh mẽ nên tổ chức của hắn không ngừng bị thu hẹp, kiếm tiền ngày càng khó khăn. Hắn đã rút về vùng Tây Nam ba năm nay, thậm chí gần đây phải trốn chui trốn lủi trong rừng sâu để né tránh cuộc vây bắt của cảnh sát.

Lô hàng mà Hà Bì và Đậu Bì đánh mất mấy hôm trước vốn là nguồn kinh tế lớn nhất của Hắc Long thời điểm này. Bởi vì sự xuất hiện của đám Ứng Hàn Thời, hắn đã bị tổn thất nặng nề cả người lẫn của. Là dân xã hội đen chính hiệu, lại vô cùng tàn ác thâm độc nên Hắc Long không thể bỏ qua cho bọn họ. Sau khi nhận được tin dữ, hắn lập tức thề độc: thù này không báo không làm người. Hắn sẽ không chỉ trả món nợ cho đám Ứng Hàn Thời, Nhiếp Sơ Hồng, mà còn có ý định giết vài đứa trẻ trong làng để giải hận.

Mấy hôm nay, Hắc Long và đàn em ở lì trong hang ổ để bàn tính làm thế nào bắt cóc đối phương. Một khi bắt được người, hắn định bán cơ quan nội tạng của đàn ông cho chợ đen, còn phụ nữ bán thẳng đi Quảng Đông, để đền bù thiệt hại trước đó.

Khác với đám đàn em luôn tỏ ra lỗ mãng khinh địch, Hắc Long vô cùng thận trọng và xảo quyệt. Biết đối phương có Ứng Hàn Thời từng là bộ đội đặc chủng và tay thầy giáo Nhiếp Sơ Hồng cũng không dễ đối phó, hắn liền cử người theo dõi từ xa, chờ đợi cơ hội thích hợp mới ra tay.

Không ngờ, cơ hội lại đến nhanh như vậy. Nhóm Ứng Hàn Thời vừa lên núi, Hắc Long lập tức cử người bám theo. Nhưng hắn cẩn thận dặn dò đàn em đừng đến quá gần bọn họ mà dùng ống nhòm quan sát từ xa.

Lúc nhóm Ứng Hàn Thời gặp “người khổng lồ”, đàn em của hắn cũng nhìn thấy một hình bóng cực lớn ở phía xa xa, khiến chúng sợ mất mật. Nhận được tin, Hắc Long cảm thấy đám người này không đơn giản nên bảo đàn em tiếp tục theo dõi.

Cho tới khi đứng ở đỉnh núi đối diện dùng ống nhòm quan sát, phát hiện ra đám người máy tí hon, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, trong lòng Hắc Long ngập tràn niềm vui to lớn. Hắn vốn là người chẳng sợ trời đất lẫn ma quỷ, bất kể sinh vật nhỏ bé kia là gì, chỉ cần chiếm được chúng, chắc chắn hắn sẽ đổi đời.

Sau một hồi cân nhắc, hắn liền đưa ra kế sách. Đầu tiên, hắn cho đàn em đốt một lượng lớn rễ một loại cây có thể khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê, để tránh đối mặt trực tiếp với Ứng Hàn Thời và Nhiếp Sơ Hồng, rồi mới đi bắt các bảo bối tí hon.

Dưới ánh nắng chói chang, Hắc Long đứng trước cửa hang, hơn mười tên đàn em lăm lăm vũ khí trong tay. Ở dốc núi phía trước, Nhiếp Sơ Hồng, Trang Xung và Cố Tế Sinh nằm sấp dưới đất, vẫn hôn mê bất tỉnh. Người máy Nano hoảng sợ xúm vào một chỗ, miệng chúng phát ra thanh âm ríu rít như đang nói chuyện.

Đàn em của Hắc Long ban đầu còn e ngại, sau đó có tên mạnh bạo bắt một người máy lên quan sát rồi ném xuống đất, khiến người máy sợ hãi kêu the thé. Thấy các sinh vật nhỏ không hề chống cự, đám tội phạm liền cười ha hả. Hắc Long lặng lẽ quan sát người máy, khóe miệng nhếch lên.

“Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?” Một tên hỏi.

Hắc Long cất giọng lạnh lùng: “Bắt hết chúng lại, nhốt vào thùng cho tao. Chú ý đừng để con nào chạy thoát. Còn mấy thằng kia thì trói lại rồi đưa đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác: “Bọn chúng còn một đôi nam nữ nữa. Chúng mày đi tìm nhanh lên.”

“Vâng.”

Đám thuộc hạ tỏa ra tìm kiếm, những người máy không ngừng la hét. Hắc Long đứng yên tại chỗ, quan sát xung quanh. Bất chợt nhìn thấy ngón tay của một người đàn ông đang nằm dưới đất khẽ động đậy, hắn hơi sửng sốt, nhưng lập tức cho rằng mình hoa mắt. Bởi một khi hít phải khói độc, con người dù khỏe mạnh đến mấy cũng bị ngất ít nhất năm, sáu tiếng đồng hồ, không thể tỉnh lại vào lúc này. Nghĩ đến đây, Hắc Long tiếp tục ngắm nhìn đám người máy tí hon.