Cũng như những đứa trẻ khác, lên hai tuổi, thằng nhóc bán thú nhà Cẩn Tri bắt đầu thích các loại đồ chơi. Trên đường đi làm về, cô thường mua đồ chơi nho nhỏ cho con trai.



Hôm nay, Cẩn Tri mua một lọ bong bóng bên lề đường. Ứng Hàn Thời nấu cơm ở dưới bếp, cô cùng con trai ở ngoài ban công thổi bong bóng. Một quả bong bóng trong suốt, lung linh sắc màu bay đến trước mặt thằng bé. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật thể kì diệu như vậy nên nó tròn mắt, kinh ngạc hồi lâu, cho đến khi bong bóng chạm vào mặt nó, vỡ tan.



Cẩn Tri không ngờ, đồ chơi này lại khiến con trai hưng phấn đến thế. Đôi tai thú lộ ra ngoài, chiếc đuôi ngoáy tít, đập vào vô số quả bóng bay trên không trung. Bình thường, thằng bé có tính cách trầm tĩnh giống bố nhưng vào thời khắc này, hai má nó hây hây, mắt sáng long lanh. Nó hào hứng đuổi theo bong bóng, chọc vỡ hết quả này đến quả khác…trông rất giống con chó con đuổi theo quả bóng.



Tội lỗi quá! Cẩn Tri lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Cô nhủ thầm, rõ ràng con trai cô ngây thơ đáng yêu. Thấy thằng bé phấn khởi, cô ra sức thổi bong bóng. Hai mẹ con chơi vui quên cả thời gian.




ở một khoảng khắc nào đó, Cẩn Tri chợt nhìn thấy Ứng Hàn Thời đứng ở cửa ban công. Ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh. Anh chắp hai tay sau lưng, không rời mắt khỏi con trai, gương mặt hơi ửng đỏ.



Cẩn Tri có chút ngượng ngùng. Bình thường con trai rất yên tĩnh, hôm nay trở nên hiếu động như vậy, Ứng Hàn Thời chắc chắn không quen.



“Bố nấu cơm xong rồi, chúng ta thôi không chơi nữa”.Cô cất giọng dịu dàng.



Ứng Hàn Thời dõi theo những quả bong bóng: “Không sao đâu”.



“Hả?” Cẩn Tri chớp chớp mắt nhìn anh.



Ứng Hàn Thời tiến lên hai bước, giơ tay chọc nhẹ, khiến quả bong bóng vỡ tan. Thấy bố cướp mất đồ chơi của mình, con trai lộ vẻ không vui. Ứng Hàn Thời liếc Cẩn Tri, mặt càng đỏ hơn, chiếc đuôi thò ra ngoài. Sau đó, anh lại chọc hết quả bong bóng này đến quả bong bóng khác, chiếc đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng.



“Anh thích trò này à?” Cẩn Tri hỏi.




“Tiểu Tri! Em tạo ra nhiều hình cầu như vậy…Anh thật sự…”



“Ồ, em hiểu rồi.”



Nói xong, cô tiếp tục thổi bong bóng. Hai bố con Ứng Hàn Thời chăm chú chọc vỡ. Con trai phải chạy đi chạy lạ, đuổi theo bong bóng, trong khi Ứng Hàn Thời đứng yên, chỉ giơ ngón tay chạm nhẹ. Khóe miệng anh mỉm cười, chơi rất nhập tâm.



Cẩn Tri nghĩ, đúng là không thể trách cô. Trước đó cô cảm thấy con trai giống con cún con, bây giờ thì…



Chơi đến khi trời tối hẳn, ba người mới vào nhà ăn cơm. Con trai mệt nhoài nên ăn nhanh rồi trèo lên giường đi ngủ. Cẩn Tri vừa uống canh, vừa hỏi: “Hàn Thời, có phải anh không thể kháng cự lại sức hấp dẫn của hình cầu hay không?’



Ứng Hàn Thời dừng động tác: “Có chút”.



Buổi tối, vừa về phòng ngủ, Ứng Hàn Thời liền nhìn thấy Cẩn Tri nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, cười tủm tỉm với mình.



“Sao thế?” Anh hỏi.




Cẩn Tri không trả lời mà nhai nhai thứ gì đó trong miệng rồi từ từ thổi ra một quả bóng rất bo.



“Anh muốn chọc không?” Cô cất giọng mời gọi.



“Em đừng như vậy mà..” Ứng Hàn Thời đỏ mặt, ngoảnh đầu đi chỗ khác.



Cẩn Tri cười, khả năng kiềm chế không tồi. Nhưng cô vừa định thu kẹo cao su vào miệng, anh chợt giơ tay chọc thủng bong bóng, sau đó đ è xuống người cô.



“Ưm…anh đừng li3m mà…”



“Ai bảo em chơi xấu…”