Nếu như sử dụng trận pháp từ Thánh thành đến Giới thành ranh giới lãnh thổ của Thiên Phương đế quốc chỉ mất tầm vài ngày cùng nghỉ ngơi mà thôi.

Nhưng Dạ Trần và Lân Diễm ngược lại biết hưởng thụ cuộc sống.

Suốt ngày họ quấn quýt, trêu chọc lẫn nhau cùng nhau ngắm phong cảnh, tu luyện ma lực trên Tinh Ma Thuyền làm mất đến gần một tháng họ mới đến nơi.
May mắn Ma Tinh Thuyền tốc độ nhanh không thì không biết khi nào họ mới đến nơi.
Dạ Trần cùng Lân Diễm học theo Ảnh Nguyệt và Phi Tuyết.

Hai người đều mặc áo choàng màu đen phủ kín khắp người chỉ hở ra một đôi mắt to, dễ thương, xinh đẹp cùng với một đôi mắt linh động mà thôi.
Chủng tộc ở trên Nguyên Tố Đại Lục rất nhiều sẽ không có ai rảnh mà quan tâm, nghi ngờ đến thân phận của hai người.

Huống chi cũng chẳng có ai nghĩ đến sẽ có hai đứa trẻ tự nguyện đi đến cái nơi hằng ngày sống với ma thú như này.
Có thể ví người sống trong Giới thành này.

Hằng ngày họ sống như đi trên lưỡi đao chẳng khác là bao, sơ xuất một chút là vào bụng ma thú luôn.

Tại vì nơi đây hay tất cả các Giới thành của các đế quốc khác đều thành lập một hội chuyên săn ma thú vừa để kiếm sống cũng vừa để phục vụ mục đích tiêu hao sức mạnh quần thể của ma thú khi ma thú triều bạo động.
Dạ Trần và Lân Diễm sớm đã rời khỏi thuyền.

Hai người đang cùng nhau tiến về Giới thành nằm ngay trước mắt của bọn họ.
Người đi đến đây cũng thật là nhiều nha.

Lân Diễm quan sát liền nói nhỏ với Dạ Trần ngay bên cạnh mình.

Sau lưng nàng còn đeo chéo lên một thanh đại kiếm được bao lại bằng vải ma lực màu trắng so ra còn cao hơn cả người nàng.

Nhìn thật là dễ thương và ngộ nghĩnh.
Dạ Trần nghe vậy cười nói: Bọn họ có khi cũng có ý tưởng giống như chúng ta nha.
Lân Diễm nghe vậy gật đầu nhẹ.
Dạ Trần cũng đã nói với nàng.

Khởi đầu của hai người sẽ đi đến Biên Thành Ma Vực để tu luyện cùng rèn luyện bản thân với ma thú đến khi cảm thấy đủ mới thôi.

Nơi này thế nhưng hấp dẫn rất nhiều ma giả tự do đến đây săn nhiệm vụ ở Hội để kiếm tiền hay một đám người không rõ lai lịch đến rèn rũa bản thân.

Hai người họ có khi cũng sẽ học và biết được rất nhiều thứ thú vị cũng lên.
Hai tên kia là người lùn sao ha ha ha.

Một đám người đang đi trên đường nhìn hai người Dạ Trần cười to.
Ừ có lẽ vậy nha.

Nhìn tên kia kìa còn vác theo một thanh gậy lớn nữa chứ.

Đồng bạn cũng nhanh chóng tiếp lời.
Ha ha ha thật là thú vị nha.

Cả đám người đang buồn chán tự nhiên cần tìm vài thứ để tiêu khiển giết thời gian đến khi vào thành.
Lân Diễm nghe thấy đám người đó nói vậy không khỏi tức giận.
Cái gì lùn, cái gì gậy lớn chứ.


Hừ hừ ta cho các người chết.

Lân Diễm tức giận nghĩ.
Ngay khi nàng định quay lại xông lên đám người những đã có người cầm tay nàng lại.
Chàng làm gì vậy.

Để ta xử chúng.

Lân Diễm nói với Dạ Trần.
Nàng cũng đã quan sát đám người kia cũng chỉ có một người toả ra ma lực trung cấp mà thôi.

Không biết hắn mạnh bao nhiêu nhưng nàng không sợ.

Dù sao nàng cũng bằng cảnh giới với hắn.

— QUẢNG CÁO —
Bỏ đi.

Dạ Trần mỉm cười nhìn nàng.

Lân Diễm thấy vậy cũng đành thôi.
Trước khi đi Dạ Trần không khỏi liếc nhìn qua bọn họ.
Nhìn gì mà nhìn tên Thổ Tộc Nhân kia.

Trong đám người có kẻ chú ý đến hai người thấy Dạ Trần liếc mắt quay lại không khỏi mắng.
Dạ Trần mỉm cười.

Lang sao.

Đời này ta ghét nhất lang.

Dạ Trần thầm nói.
Chúng ta đi.

Dạ Trần cầm lấy tay Lân Diễm dắt nàng đi.

Thật sự là hắn lo Lân Diễm không nhịn được mà chạy đến đánh nhau với bọn kia à.
Rồi rồi ta hiểu nha.

Lân Diễm mỉm cười nói.

Nàng cũng biết việc gì lên làm nha.
Hiểu cái đầu nàng.

Dạ Trần không khỏi dùng tay gõ đầu nàng ta một cái.
Lân Diễm bị hắn gõ nhẹ, đôi mắt sáng lên không khỏi giả vờ uỷ khuất.
Dạ Trần nhìn Lân Diễm như vậy không khỏi bĩu môi khinh thường.

Được rồi tối nay, nàng muốn làm gì thì làm.


Mặc dù vậy Dạ Trần vẫn nói vậy.
Hắn bị nàng hành xuất cũng quen rồi.

Không bị vẹo thì cũng là bị ôm mạnh đến xuýt ngạt thở, Lân Diễm còn nhiều khi cắn nữa chứ.
Thật? Lân Diễm vui mừng hỏi lại.
Thật.

Dạ Trần gật đầu chắc chắn.
Thấy tiểu kế của mình thành công, nàng không khỏi tâm hoa nộ phóng.
Nàng lần sau phải chú ý đến mấy tấm huy hiệu trên ngực bọn hắn nha.

Dạ Trần không khỏi nói nhỏ với nàng.
Huy hiệu.

Là cái tấm sắt nhỏ trên ngực bọn hắn.

Lân Diễm nghe vậy không khỏi nhớ lại nói.
Tí nữa nàng vào trong thành sẽ rõ.

Trước đó những kẻ trên ngực có tấm huy hiệu, đặc biệt là có dấu hiệu đi cùng.

Chúng ta trước hết tránh xa.

Dạ Trần giải thích với nàng.
Hình như trên tấm huy hiệu của bọn chúng có hình đầu sói nha.

Lân Diễm nghe vậy nhanh chóng nói.

— QUẢNG CÁO —
Đấy là kí hiệu.

Chứng tỏ bọn hắn có ít nhất một trăm người đó.

Dạ Trần mỉm cười nói tiếp.
Nhiều như vậy.

Nàng không khỏi bật thốt.

Thế này đánh không phải mệt chết ta.

Nàng không khỏi nghĩ.
Ngày thường bảo nàng đọc sách mà nàng không đọc.

Dạ Trần không khỏi nói.
Lân Diễm nghe vậy chỉ có thể cười.

Ta rất thông minh nha.


Nàng nói khẽ.
Cốp.

Dạ Trần không khỏi gõ đầu nàng một cái nữa khiến nàng lấy hai tay che lại.

Dạ Trần chàng đánh như vậy.

Ta ngốc mất.

Nàng không khỏi nói nhanh.
Đi thôi.

Dạ Trần mặc kệ nàng nói bước chân đi trước.

Lân Diễm ở phía sau cười hì hì theo sau.
Hai tên khốn.

vậy mà dám bày trò trước mặt Lang Lôi Đoàn chúng ta.

Có người ở đằng sau thấy hai người Dạ Trần như vậy không khỏi mắng to.
Đúng vậy.

Nhất định phải xử bọn hắn.
Chúng ta lên.

Vào thành thì xong rồi...
Cả đám người náo loạn cả lên tranh nhau muốn xử đẹp hai tên Thổ Tộc Nhân trong mắt bọn họ kia.
Đủ rồi.

Một người đeo kim sắc huy hiệu không khỏi hét to.
Đám người nghe người này nói không khỏi im lặng.
Đi bàn giao nhiệm vụ với thủ lĩnh đã.

Có gì sơ xuất chờ thủ lĩnh róc xương các ngươi đi.

Người kia trầm ổn nói.
Đám người nghe vậy sợ hãi run run.

Thủ lĩnh mà tức giận thì xong đời rồi.

Có người sợ hãi lẩm bẩm nói.
Nhanh vào thành bớt gây chuyện.

Người kia nói xong cũng nhanh chóng bước đi.

Đám người phía sau nào dám không tuân.
Trước mắt Dạ Trần cổng thành cao lớn uy vũ liền xuất hiện.

Trên đầu thành còn ghi bốn chữ Giới Thành Thiên Phương to tướng màu vàng kim.
Thật lớn.

Có khi còn to hơn cả Thánh thành hoàng thất Thiên Phương đang ở.

Lân Diễm bên cạnh không khỏi cảm thán.

— QUẢNG CÁO —
Tất nhiên rồi.


Dạ Trần nhìn toàn cảnh vào trong mắt nói.
Giới thành chính là ranh giới giữa đế quốc với ma thú vô tận.

Họ không thể không chú trọng đầu tư vào Giới thành.

Giới thành mà bị công chiếm.

Ma thú như lũ tràn vào, bọn họ cũng sống không yên.
Muốn vào thành.

Lập một lệnh bài ,một lệnh bài một trăm ma kim.

Một binh lính canh gác chắn trước mặt hai người liền nói.
Chỉ cần không phải là ma thú thì ai cũng có thể vào Giới thành.
Dạ Trần nghe vậy không nói nhiều liền lấy ra hai trăm kim tệ chỉ mình với Lân Diễm bên cạnh.
Binh lính hiểu ý.

Kiểm tra ma kim xong liền đưa cho Dạ Trần hai tấm lệnh bài.

Đây là lệnh bài ra và vào thành.

Làm mất thì phải làm lại.

Binh lính nói với Dạ Trần.

Dạ Trần không dài dòng làm hắn rất thoả mãn, tính tình cũng vì đó giảm xuống.
Dạ Trần gật đầu.

Đưa cho Lân Diễm một tấm.
Hai người không có sự ngăn cản của binh lính liền nhanh chóng bước chân vào thành.
Một trăm kim tệ không khỏi nhiều nha.

Mặc dù bây giờ đã giàu kếch túi nhưng Lân Diễm không khỏi nói.

Một trăm kim tệ có thể làm cho một người sống bình thường trong một năm đến hai năm không chừng.
Không làm vậy họ lấy gì duy trì chứ.

Giới thành một ngày không biết bao nhiêu người chết vì tranh đấu với ma thú.

Thay vì để lại ma kim ở chỗ ma thú.

Chi bằng lấy một ít cũng không sao.

Dạ Trần không khỏi quay sang sờ má nàng trong áo choàng nói.
Nàng không hối hận chứ.

Dạ Trần nói tiếp.
A...!Dạ Trần vừa nói xong không khỏi nhanh chóng rút tay ra kêu lên một tiếng.

Bàn tay hắn thế nhưng in hai hàm răng.
Lân Diễm thấy vậy cười hì hì nhanh chóng đi lên phía trước.

Đây cũng chính là câu trả lời của nàng.
Dạ Trần đôi mắt có chút long lanh nhìn theo bóng lưng nàng phía trước, miệng không khỏi nói khẽ: Mình thực sự là hỏi thừa.

Hắn cũng nhanh chóng bước chân đi theo.
Nhân sinh vì nàng chết không hối tiếc..