Lập tức cung thủ kinh hô một tiếng muốn ổn định thân thể, Muri kéo mạnh tóc làm cho cô ta ngã từ trên ngựa xuống, trực tiếp đoạt đi cung và bao đựng tên, lại quay đầu mạnh mẽ tiếp tục chạy về phía trước, vứt bọn họ lại sau.Chiêu thức thao tác ấy làm mọi người ngây dại, bọn họ hỗn loạn một trận, mấy người đều đi xem cung thủ bị đoạt đồ còn ngã xuống ngựa kia, không thể kịp thời đuổi theo.Mellie ôm cổ Muri ổn định thân hình, cũng từ trên vai hắn nhìn ra sau."Mẹ nó! Hắn đoạt đồ của chúng ta!”"Cung của ta! Cung của ta! Ma thú đoạt cung đi rồi! Cái cung này rất quý, ta vừa mới mua không được bao lâu!”Muri đem cung và tên đoạt được đưa cho Mellie."Vừa rồi nữ nhân kia cánh tay cũng rất nhỏ, cô ta dùng cái này, cô cũng có thể dùng cái này.”Mellie phản ứng lại, đây là hắn tự giải quyết vấn đề hai ngày trước kia của cô, ôm cung tiễn ngơ ngác mà nhìn cằm hắn đầy lông xù xù.Từ khi sinh ra, lần đầu tiên nhận được lễ vật.

Cô cảm giác được quan tâm, được yêu thương.......!Hóa ra là cảm giác thế này.Cô bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cổ Muri, ôn nhu mà hôn lên cái mũi ướt át của hắn một cái.Muri mạnh mẽ bị lảo đảo một cái, thình thịch ngã về phía trước, mặt chạm đất.Hắn rất nhanh mặt xám mày tro mà bò dậy, Mellie bị hắn ôm vào trong ngực nhưng thật ra không bị ngã thể nào, cung tiễn rơi trên mặt đất.


hắn banh mặt nhanh chóng nhặt cung tiễn lên ném vào trong ngực Mellie, lại banh mặt chạy phía trước, dẫm lên mặt đất kêu ầm ầm.Mellie: "....." Cố nín cười, chôn mặt vào trong lòng ngực mình.Cậu em Muri bị ngã, bộ dáng đáng yêu cực kì.Cô xông lên muốn giúp hắn vỗ vỗ bụi bặm trên mặt, đột nhiên Muri ngửa ra sau tránh đi, lòng còn sợ hãi mà nói: " Cô không thể lại làm giống như vừa rồi!”Mellie thấy hắn cảnh giác mà dựng lỗ tai lên, vội vàng buông tay, "Không không không, tôi sẽ không, cậu đừng sợ.”Muri không phục: "Ta không sợ!”Nói xong yên lặng đội lại mũ đầu lâu củamình, biến trở về bộ dáng thần bí lại hung tàn kia, không chịu lộ mặt.Mellie được một cây cung tốt.

Lúc dừng lại nghỉ ngơi, cô liền thử kéo cung bắn tên.

Cần phải dùng sức lực rất lớn mới có thể kéo ra, không đến chốc lát cánh tay liền nhức mỏi, tay cũng đau mà đến một mũi tên cũng chưa thể thành công bắn ra.Kkhông sao, luyện tập nhiều sẽ tốt lên.” Cô thử suy nghĩ theo hướng lạc quan.Khi Mellie có thể kéo cung, xiêu xiêu vẹo vẹo bắn ra một mũi tên, bọn họ đi tới một cánh đồng hoang vu rét lạnh.Thời tiết rõ ràng càng ngày càng lạnh.Mục sư áo đen và kỵ sĩ không thuận theo không buông tha mà đuổi theo Muri, cơ hồ là khiến hắn chạy tới nơi này.Muri không tiếp tục đi về phía trước, nhìn qua hắn có chút do dự."Bọn họ vẫn luôn đuổi theo ta, ta muốn đi về phía trước.”Mellie thuần thục mà nhóm lửa, ngồi ở bên đống lửa: "Trở về.....!về vùng địa cực sao?"Cô từng nghe hắn nói lúc trước hắn vẫn luôn ở vùng địa cực, nghe nói nơi đó thực lạnh, còn có rất nhiều ma thú -- nơi đó trên cơ bản chính là địa bàn của ma thú."Ừ, cô đi đi, nhân loại ở vùng địa cực là không sống nổi." Muri nghiêm túc nói.Hắn nhớ tới ông nội.Từ khi hắn có ý thức, xung quanh chính là tuyết trắng lạnh bằng mênh mông vô bờ, đói khát là cảm giác rõ rệt nhất trong thân thể hẳn.


Lúc sắp đói chết, là ông nội nhặt hắn về từ sông băng.Ông nội là nhân loại mặc áo đen, tự xưng là tu sĩ khổ hạnh, không biết vì nguyên nhân gì một mình ở vùng địa cực.

Ông nuôi nấng Muri một thời gian, dạy dỗ hắn một ít đồ vật.Muri không phải thực hiểu một ít lời ông từng nói, không đợi hắn lớn đến lúc có thể lý giải những lời này, ông nội đã chết đi.

Từ đó về sau, nơi này cũng chỉ còn một mình hắn.Nhân loại ở vùng địa cực thực dễ chết, bọn họ quá yếu ớt.Muri lại nhìn Mellie.


trên người cô không có lông dày, không có móng vuốt và hàm răng sắc bén, sức lực nho nhỏ, đến ma thú non nhỏ yếu nhất vùng địa cực cũng đánh không lại.Khẳng định càng dễ chết.“Nhưng mà, tôi không biết mình còn có thể đi đâu." Mellie ôm cung tiễn, đáy mắt nhấp nhánh ánh sáng lộ ra chút mờ mịt cùng u sầu.Muri cũng nghĩ, nếu đặt cô ở nơi này, nói không chừng lập tức sẽ bị dã thú ngậm đi ăn luôn.Hắn do dự nói: "Nếu không ta đưa cô đi đến một tòa thành?"Nói xong bắt đầu tính toán đi một vòng lớn, đưa người vào trong thành.Mellie: "Cậu không thể tới gần thành trì có người, sẽ bị bọn kỵ sĩ thánh đường phát hiện.”Muri lại lần nữa cường điệu: "Ta không sợ bọn họ, chỉ là không muốn giết bọn hắn!” hắn một chút cũng không chịu thua.Mellie nhịn không được khóe miệng nhếch lên, thực nhanh lại hạ xuống.“Tôi không muốn đi vào trong thành." Trong ánh mắt cô mang theo mong đợi, nhìn chằm chằm Muri, “Tôi không thể cùng cậu trở về sao?"Muri còn đang do dự, "Những vùng địa cực thật sự rất lạnh, cô sẽ đông chết."Mellie nói: "Tôi rời khỏi cậu, thực nhanh cũng sẽ chết, nếu như thế, tôi tình nguyện đông chết ở vùng địa cực.”Cô đã thấy rõ ràng thế giới này hỗn loạn vô trật tự, hơn nữa cô rõ ràng thấy một mình một người sẽ có tương lai bi thảm.

không muốn làm một hàng hóa và đồ chơi mỹ lệ, cũng không muốn trở thành cường đạo ăn thịt trên đường.Buông cung tiễn, cô đi đến trước mặt Muri, bắt lấy bàn tay to của hắn, "Đừng ném tôi lại ở chỗ này.”Muri cảm giác lông trên người dựng lên, nếu không mặc quần áo, hiện tại toàn bộ thân thể hắn nhìn qua đều sẽ phồng lên một vòng.Thấy Mellie càng dựa càng gần, hắn giật giật, có chút lắp bắp nói: "Được, được rồi.”Ý thức được thanh âm mình quá mềm, hắn lại nháy mắt đứng dậy, ngữ khí cứng rắn nói: "Ta sẽ nỗ lực không để cho cô chết."Mellie lúc này mới cười, quơ quơ bàn tay to của hắn, "Tôi cũng sẽ nỗ lực sống sót.”.