Một tiếng rống to qua đi, bầu trời tuyết rơi càng dày đặc.Mellie cảm nhận được cảm giác Muri nói, cảm giác vùng địa cực chính là một chữ -- lạnh.Lạnh hoàn toàn bất đồng với vùng đất lạnh phía trước, lạnh thâm nhập cốt tủy, lạnh đến thuần túy.

Cô nằm ở trong lòng ngực Muri, vẫn nghe thấy thanh âm hàm răng mình lạnh đến run lộp cộp, đành phải nâng tay lên dùng ngón tay giữ lấy hàm răng.Cô ở thế giới của mình cũng đã trải qua rất nhiều mùa đông, cũng có tuyết lớn, nhưng so sánh với nơi này, mùa đông cô từng trải qua quá ôn nhu, tuyết ôn nhu mà bao trùm hoa viên, rừng rậm và đất hoang xung quanh.


Dưới tuyết lớn, hoa cỏ còn chờ đâm chồi, cây cối cũng ở dưới màn tuyết trắng đi vào giấc ngủ, ngẫu nhiên còn có rất nhiều động vật nhỏ chạy trên nền tuyết.Nhưng nơi này không thế, nơi này tuyết dày mà lạnh thấu xương, giống đạo.

Rét lạnh từ mỗi một khe hở chui vào, muốn làm cô đồng hóa cùng rét lạnh nơi này, tắt đi độ ẩm trong thân thể.Theo Muri đi về phía trước, Mellie không ngừng gõ hàm răng, thân thể cũng không tự giác bắt đầu phát run lên.Muri phát giác, dừng bước chân lại cúi đầu xem cô."Thật lạnh như vậy không?”"....!Ta vẫn nên đưa cô trở về."Mellie cọ ngực hắn đột nhiên lắc đầu, thanh âm phát run: "Không, không cần, chờ tôi quen đi, quen là tốt rồi.”Đây là cô lựa chọn, cho dù thật sự đồng chết ở nơi này, cô cũng không cảm thấy thống khổ.

Cô không mong muốn rất nhiều thứ, chỉ hy vọng có thể có lựa chọn mà thôi.Cô khống chế không được mà phát run, Muri cảm thụ đến rành mạch, cô tựa như một con vật gần chết đáng thương.Tóc màu đỏ ở trong lòng ngực hắn, là màu sắc tươi đẹp nhất trong thế giới màu trắng này.

Muri duỗi tay sờ sờ lên đầu cô, bỗng nhiên kéo quần áo của mình ra, nhét cô vào trong.Mellie cảm giác có chút trì độn, dính sát vào ngực hắn, cảm giác trên mặt có chút ngứa, lúc này mới phát hiện trên tay đã không còn sờ thấy vải thô ráp, mà là lông trắng mềm mại.

Cô vô ý thức mà sờ soạng trong chốc lát, đôi tay vây quanh lên.Muri bị Mellie cuộn tròn trong lòng ngực sờ cho lông cả người đều không thích hợp, theo bản năng muốn quăng người ra ngoài sau đó chạy đi, nhưng lại rõ ràng không thể làm như vậy, không chỉ không thể ném, còn phải ôm chặt một chút, bằng không cô sẽ phải đồng chết.Bàn tay mở ra đáp ở trong ngực kia nhô lên trên, theo mỗi một lần Mellie nhúc nhích, mà mở ra, nắm chặt.Mellie được nhiệt khí bao vây khôi phục ý thức, theo bản năng động động đầu, nghe thấy Muri hừ hừ hai tiếng, lại ôm cô càng chặt.


trên người hắn da lông quá ấm áp, đã trải qua rét lạnh, hiện tại cô chỉ muốn vẫn luôn ôm Muri ấm áp không bỏ.

Vất vả cho cậu, cô ở trong lòng hơi xấu hổ mà mặc niệm."Ma thú hỗn huyết đó vào vùng địa cực, còn muốn đuổi theo sao?” một hàng kỵ sĩ thánh đường dừng ở khu đất lạnh ngoài vùng địa cực, kỵ sĩ cầm đầu quay đầu hỏi.Trong đội ngũ mục sư áo đen mặc áo lông da ma thú thật dày chậm rãi lắc đầu: "Cứ như vậy đi, chỉ cần đuổi nó trở về thì thôi.”Cũng có người phát biểu cái nhìn bất đồng, "Bây giờ không đuổi theo giết nó, vạn nhất về sau nó lại đi ra ngoài thì sao?""Thôi đi, vùng địa cực rộng như vậy, người chạy vào tìm được nó sao, hơn nữa nơi này đã sắp đến mùa đông, vùng địa cực mùa đông căn bản không thể tiến vào, đi vào chính là tìm chết, ngươi muốn đi thì người đi một mình.” một người khác không chút khách khí chặn hắn.Vùng địa cực trong một năm không phân bốn mùa, ngoài mùa đông dài, chỉ có thời gian ngắn ngủn ba bốn tháng hơi không lạnh như vậy, bọn kỵ sĩ thánh đường tiến vào vùng địa cực săn ma thú đều là trong thời gian mấy tháng này.

[ đọc truyên tại để ủng hộ dich giả ]Mà tới mùa đông, bọn họ sẽ không dễ tiến vào vùng địa cực, không chỉ bởi vì cực hạn rét lạnh, cũng bởi vì mùa đông có thủy triều, ma thú vùng địa cực so với bình thường càng thêm cuồng bạo, trong đó có một bộ phận sẽ chủ động rời vùng địa cực, tiếp cận thành trì nhân loại, đám kỵ sĩ thánh đường không cần tiến vào vùng địa cực cũng có thể săn giết ma thú.Các kỵ sĩ cãi nhau vài câu, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến mục sư, quay đầu trở về.Nhưng tay không mà về, mỗi người sắc mặt rất khó coi.Trong khoảng thời gian này, kỵ sĩ thánh đường mấy thành trì cơ hồ đều đi ra ngoài vây bắt chặn đường, nhưng căn bản không ai có thể ngăn lại ma thú hỗn huyết kia, còn vài lần bị hắn cướp ngược đồ vật, uổng công bị tha lỗi lâu như vậy."Đừng để ta thấy nó nữa, nếu không ta nhất định phải lột nó da làm quần áo!”Đồng bọn bên cạnh nghe hắn buông lời hung ác, nói thầm: "nói thật hay, nhưng ngươi đánh thắng được sao.”Kỵ sĩ buông lời hung ác bị nghẹn, bực bội mà trừng hẳn một cái, nghẹn khuất không hé răng.Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng......!thật sự đánh không lại a.Muri lúc này đã mang theo Mellie về tới nhà hắn.

Nơi này cũng không phải chỗ sâu trong vùng địa cực, thậm chí vào đại chiến mấy trăm năm trước còn thuộc về biên giới của chiến trường mà chiến sĩ nhân loại săn ma thú.


Bất quá hiện giờ nhân loại sớm rời khỏi vùng địa cực, phạm vi này đã trở thành mảnh đất nguy hiểm vùng địa cực.

Nhà hắn -- một tòa hải đăng sừng sững ở trong gió tuyết, thuộc về kiến trúc di lưu của chiến trường ngày cũ.Hơi thở hắn lưu lại nơi này đã phai nhạt một ít, bất quá cũng không có ma thú khác hoặc là dã thú tới đây chiếm cứ địa bàn.Đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt tiếng gió tuyết bên ngoài liền nhỏ hơn rất nhiều, tiếng gió ào ào đi xa, ánh sáng sáng ngời cũng chợt tối xuống.Ngọn hải đăng cao cao có diện tích không lớn, cao mà trống trải, dựa vào vách tường có một cầu thang hẹp xoay tròn hướng lên trên, đi thông đến nơi cao nhất, là một cái chòi có thể ở chỗ cao này nhìn ra phương xa.

Nhưng cái cầu thang quá mức nhỏ hẹp, khi còn nhỏ Muri còn có thể bò lên trên, chờ đến lớn lên biến thành thân hình cao lớn như vậy, liền rốt cuộc không thể lên.Từ cửa sổ cao cao chiếu vào một luồng ánh sáng, nghiêng nghiêng đầu ở trên vách tường.Muri một tay ẩn trước ngực, tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi, lấy ra một đống xương cốt ma thú, ném vào hổ lửa ở giữa hải đăng, đốt lên một đống lửa.Ánh lửa màu cam lay động, chiếu sáng bốn phía, bên trong hải đăng nhiệt độ chậm rãi tăng lên.Muri ngồi bên đống lửa, quần áo trước ngực giật giật, Mellie từ trong lồng ngực hắn chui cái đầu nhỏ ra..