Cô bắt được cánh hoa hơi lạnh mềm mại dưới thân, là hoa hồng, hắn kéo tay cô hung hăng cắn, đến cánh hoa cô nắm chặt trong lòng bàn tay cũng cắn vào trong miệng.Tần Phi Thường cũng không dung túng hắn nổi điên, một cái tay khác hung hăng túm chặt tóc hắn, kéo đầu hắn xuống, dùng lực đạo đồng dạng cắn vào bên gáy hắn.Nếu bất hạnh gặp một đối thủ nổi điên, vậy chỉ có thể cùng hắn trầm luân.Mất máu quá nhiều, đầu choáng váng làm cô khép đôi mắt lại, cô dướn cổ lên hỏi: "Lần này tận hứng sao?”"Trừ phi cô khóc lóc nói không cần, nếu không ta chỉ cảm thấy không thoải mái." Bá Đặc nằm ở bên cô nói.Tần Phi Thường ý vị không rõ mà cười ra, bắt lấy tóc sau đầu hắn, "Vậy anh chỉ có thể lại nỗ lực thêm một chút.”Bá Đặc: "Ta biết là cô cố ý, mỗi một câu, mỗi một động tác của cô đều là cố ý tính kế, ta phiền chán nhất người như cô.” Mang theo mục đích đi làm mỗi một sự kiện, kiên định, không thể bị hắn chơi đùa trong bàn tay, chỉ biết phá hư trò chơi của hắn.Tần Phi Thường: "Tôi nhưng thật ra rất thích anh.”Cô cần thiết phải thừa nhận, lần đầu tiên trời xui đất khiển, cô bị sắc đẹp mê hoặc.

Chỉ là không biết hắn lại bị cái gì mê hoặc.Đây là ban đêm tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi hoa.Bên ngoài u linh tụ hội, bộ xương khô đi qua, dây leo hút máu cùng hoa hồng ăn thịt người đều đang mỉm cười, có người thét chói tai biến thành thi thể, bị treo ở trên cửa sổ cao cao.Cái hắc ám này quá mức dài lâu, gác chuông rốt cuộc vang lên tiếng chuông, ngày đêm điên đảo, điện phủ hoa lệ biến thành phể tích bị thời gian đánh rơi.Bá Đặc ngồi ở bên sô pha, tóc đen che ở ngực, hắn một thân máu, có của chính hắn, càng nhiều là thuộc về một người khác.


hắn duỗi chân dài, bàn chân trắng nõn thon dài đạp lên vũng máu.Ở phía sau hắn là thân thể lạnh bằng nằm trên sô pha, lần này có thể là cô đã chết vì mất máu quá nhiều.Nhìn khuôn mặt và thân thể của đối phương quá mức bình tĩnh, Bá Đặc hừ một tiếng, vén tóc lên, lộ ra cái cổ loang lổ.

hắn có thể cảm giác được, lúc cô cắn lên cổ hắn xác thật là muốn giết hắn.Hung hăng ẩn cổ mình, Bá Đặc biểu tình tối tăm, hắn cũng muốn giết cô, nhưng đồng thời, cô xác thật có lực hấp dẫn không bình thường với hắn.Khi cô vừa tới thế giới này, đứng ở buồng vũ đạo lầu hai nhìn hắn, hắn cũng thấy cô.

Cô chú ý tới hắn không thích hợp, nhưng so với sợ hãi cùng hứng thú, trong mắt cô càng có rất nhiều hờ hững và đánh giá, cho dù vươn tay với hắn, cũng là làm bộ hữu hảo.


trên người cô có loại khí chất đặc thù hắn chưa bao giờ gặp.Đồ vật đặc thù đều có thể hấp dẫn ánh mắt, so với những người còn lại, cô đặc biệt không bình thường.Đặc biệt là lúc cô vẫn luôn có thần tình lạnh lùng, lại có thể dây dưa xông lên cắn cổ hắn, hắn đột nhiên có loại hưng phấn không thể miêu tả.Phần hưng phấn và hứng thú này làm Bá Đặc cảm thấy khó có thể tiếp thu.hắn nhíu mi, mặc xong quần áo, cũng không quay đầu lại mà dẫm lên những mảnh kính vỡ dính máu, đi ra khỏi sảnh nhỏ này."Răng rắc –– cửa đóng lại, trong nhà không gió, cánh hoa khô héo tản mát ra mùi hư thổi.Xõa tóc dài, Bá Đặc lang thang không có mục tiêu mà đi trong phế tích.Mỗi một chỗ nơi này, hắn đều mười phần quen thuộc, giống như là quen thuộc thân thể của mình.

Lúc hắn đi qua dây leo bò đầy đình viện, những dây leo đó sẽ quy củ mà lùi về trong một góc ở hai bên đường.Hoa hồng ngậm thành nụ hoa sẽ vào lúc hắn đi ngang qua mà nở rộ, nở thành tường hoa xán lạn.Pho tượng trong định viện mang theo mỉm cười, cúi người với hắn.Chúng nó lấy lòng chủ nhân nơi này, nhưng chủ nhân cũng không cao hứng, hắn cau mày, dù ánh mặt trời cũng không thể làm hắn thoáng lộ ra nhan sắc tươi đẹp."Người đã đi nơi nào, sẽ không phải là chết vào đêm qua rồi? Sẽ không bỏ hai chúng ta lại đi?” Phía trước có hai người may mắn mà không bị u linh cuồng hoan tìm giết chết vào tối hôm qua.

Bọn họ như là hai con vật rời đàn, mờ mịt không tìm thấy đường, rụt đầu nơm nớp lo sợ, cảnh giác khả năng bốn phía sẽ xuất hiện nguy hiểm.Bọn họ thực nhanh thấy thiếu niên xinh đẹp mặc áo sơmi quần dài, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.Nhìn thấy gương mặt của Bá Đặc, hai người sắc mặt trắng bệch, liếc nhau liền quay đầu chạy.Nhìn thấy gương mặt của Bá Đặc, hai người sắc mặt trắng bệch, liếc nhau liền quay đầu chạy.


Bá Đặc không để ý đến hai người đó, liền cứ vậy đi vào mảnh vườn hoa hồng có bụi gai mọc thành cum.đi đến chỗ sâu bên trong, hắn dừng bước chân một chút, bởi vì giữa bụi hoa hồng nơi đó cũng nằm một khối thi thể thiếu nữ.Hắn đi đến bên cạnh thi thể nhìn trong chốc lát, tùy tay hái đóa hoa hồng ném lên người cô, hoa hồng như là nhận được tín hiệu, nhanh chóng cuốn thi thể vào bộ rễ phía dưới cành lá.Bá Đặc ngồi ở dưới tượng thánh mẫu, nhắm mắt lại như ngủ rồi.

Sau một lúc lâu, hắn như nói mê: "Đều tìm ra.”Trong lâu đài toàn bộ hoa hồng đều mở to mắt, kiến trúc tàn phá đều sống lại.Hoa hồng vươn cành bó chặt người đi ngang qua, kéo người vào bụi hoa.Người trốn ở trong một góc phế tích, ôm đầu gối ngơ ngác mà nhìn phía trước, hoàn toàn không chú ý vách tường phía sau biến thành một cái miệng khổng lồ, cắn nuốt người vào.Người nấp dưới một thân cây buồn ngủ, bỗng nhiên bị cảnh tay của bộ xương khô chui ra từ trong đất ôm lấy, đầu bị vùi vào đất, hít thở không thông mà chết..