Hạ Minh Nguyệt vừa ngại ngùng vừa hướng ánh mắt trông đợi nhìn cô.

Nhưng nàng thấy mãi mà cô vẫn chưa đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Còn bên phía cô thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô hoảng loạn tìm cách giải quyết nhưng vẫn chưa nghĩ ra được ý nào hay.

Cô nhìn nàng, nàng nhìn cô với ánh mắt thay đổi liên tục, mỗi người mang cho mình những tư vị cảm xúc khác nhau cứ thế im lặng không nói gì.

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến mức lạ thường, khiến cho cả Tiểu Đào và Uyên Nhi cũng bức bối không kém.

Họ thầm nghĩ không biết hai vị chủ tử này đến khi nào mời mở lời đây.

Bất giác giọng của Lâm Chi vang lên:
“Tiểu Đào với Uyên Nhi hãy ra ngoài cửa chờ ta một lát”.
Tiểu Đào và Uyên Nhi sau khi nghe những lời đó từ phía cô, liền khẩn trương ra ngoài ngay.


Họ không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt này nữa rồi, nếu ở lại thêm nữa, có lẽ họ sẽ bị giày vò đến chết mất.
Nàng nghe xong trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa hồi hộp.

Mặt nàng đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa nhìn chẳng khác gì một trái cà chua.

Đợi hai người Tiểu Đào và Uyên Nhi đi khuất, nàng tiến đến gần cô e thẹn cất giọng:
“Vậy chúng ta cũng nghỉ thôi…”.
“Thực ra ta có điều muốn nói với nàng.

Chúng ta không thể được đâu”.

“Chàng có ý gì? Hay là chàng chê thϊếp?”.
“Không, không phải như vậy.

Nàng rất xinh đẹp, ai lại không thích chứ.

Có được thê tử như nàng, ta đúng là có phúc.”
“Vậy thì tại sao?”.
“Chỉ là… chỉ là ta thích nam nhân nên chúng ta căn bản không thể”.
Lời nói đó cô vừa thốt ra không những khiến nàng mà ngay cả cô có chút bàng hoàng, sững sờ trước lời nói của mình.

Cô sao có thể thốt ra những câu đó chứ.

Nàng có chút nghi hoặc: “Ta không tin, rõ ràng lúc trước….”
Nàng định nói đến cái lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau, cái ánh mắt lẫn hành động của cô đối với nàng không thể là không thích nữ nhân được.

Đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó rồi vội thu lại lời nói của mình lại.
“Vậy chàng thích ai là nam nhân không? Nếu không thì thϊếp sẽ không tin đâu.” Nàng thay đổi câu nói của mình để xem cô trả lời thế nào.
“Ta..Ta thích Trần Văn.

Hai ta là đang tình cảm mặn nồng.

Ta vì muốn che mắt thiên hạ nên mới lấy nàng thực sự rất xin lỗi nàng.


Nếu nàng không muốn thì chúng ta…”.
“Thôi được rồi, chàng hãy dẫn Trần Văn đến đây để chứng minh với thϊếp là hai người có tình cảm đặc biệt đó đi.

Nếu là sự thật thì thϊếp sẽ chúc phúc cho hai người và không can thiệp vào cuộc sống của chàng nữa”.

Nàng biết cô đang muốn nói về việc gì nên nàng vội cắt ngang lời cô
“Ta..” Cô ngập ngừng đáp
“Chẳng lẽ chàng nói dối ta sao, nếu hai người thực sự có tình cảm…”
“Nàng hiểu lầm rồi.

Trần Văn, hắn đang đi theo phụ thân bàn chuyện làm ăn ở xa chưa thể về đây được”.

Cô vội vàng đáp để tránh cho Hạ Minh Nguyệt càng thêm nghi ngờ
Nghe đến đấy nàng bỗng nhếch miệng cười gian xảo: “Ta nghe nói hôm qua Trần Văn mới về rồi.

Nghe nói, hắn phải trở về sớm để đón tiếp một phú thương nào đó rất quan trọng thay phụ thân hắn.

Hai người thân thiết với nhau như vậy đến chuyện này chẳng lẽ chàng không biết sao?”.
Cô biết mình đã rơi vào thế bí, cô không ngờ Hạ Minh Nguyệt suốt ngày quanh quẩn trong phủ mà lại có thể nắm bắt thông tin bên ngoài nhanh chóng như vậy.

Nhìn Hạ Minh Nguyệt trước mắt càng khiến cô thêm phần kính nể, quả là nữ chính có khác.


“Ta quên mất… nàng quả là có trí nhớ tốt mà.

Ta dẫn hắn đến đây chứng minh cho nàng xem.

Ta nào có nói dối”.

Cô nói với khuôn mặt vô cùng tự tin nhưng sâu bên trong là một biển trời nước mắt.
“Chi bằng ngày mai chàng dẫn Trần Văn tới đây luôn đi.

Càng sớm không phải càng tốt sao”.

Hạ Minh Nguyệt vẫn không buông tha cho cô
Cô lúc này chợt hốt hoảng không thôi, nếu như ngày mai dẫn Trần Văn đến thì sẽ khiến cô không kịp trở tay.

Hai người cần phải có thời gian bàn bạc với nhau để có thể phối hợp diễn xuất một cách ăn ý.

Nếu không lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần không chút thương tiếc.