Đến cuối ngày hai người trở về phủ, Hạ Minh Nguyệt muốn ngỏ ý cùng cô dùng bữa tối.

Nhưng ý định chưa được thực hiện thì Vân Nhi – nha hoàn thân cận của mẫu thân cô đi tới.

Nàng lẽ phép chào hài người rồi truyền lời của mẫu thân cô:
“Đại thiếu gia, phu nhân muốn ngài đến dùng bữa cùng người”.
“Ta hiểu rồi, chút nữa ta sẽ đến”.
Cô quay mặt sang Hạ Minh Nguyệt chào tạm biệt nàng.

Nàng có chút thất vọng nhưng cũng không làm khó cô rồi quay trở lại phòng mình.

Lúc này, cô nhanh chóng đi tắm rồi mặc y phục mới, đến gặp mẫu thân.

Cô suy đoán rằng có lẽ mẫu thân tìm cô là vì việc cô nói dối với Hạ Minh Nguyệt là mình đang thay mẫu thân tiếp quản công việc của bà.

Cô cũng thừa biết chuyện mà cô nói dối Hạ Minh Nguyệt sớm muộn gì bà cũng biết nhưng không ngờ bà lại biết việc đó nhanh đến như vậy.

Xem ra mối quan hệ giữa bà và Hạ Minh Nguyệt đã trở nên thân thiết đến vậy.

Không biết mẫu thân sẽ xử lí cô sao đây, nghĩ đến thôi cũng khiến cô không khỏi lo lắng.

Đến cửa phòng của bà, cô ra hiệu cho Tiểu Đào đứng bên ngoài còn mình vào trong.

Trước mặt cô bây giờ là một người phụ nữ trung niên đang ung dung thưởng thức tách trà không ai khác chính là mẫu thân cô.

Còn người bên cạnh là Vân Nhi đang cẩn thận bóp vai cho bà.

Cô ra hiệu cho Vân Nhi ra bên ngoài đê lại không gian cho hai người.

Sau khi Vân Nhi rời đi cô nhẹ nhàng tiến lại sau lưng bà lặp lại những động tác của Vân Nhi nói:
“Mẫu thân.

Hôm nay người tìm con là có chuyện gì”.
“Ta tưởng Vân Nhi đã nói rõ với con rồi chứ”.

Mẫu thân cô đáp lại
“Con…”.

Cô ngập ngừng đáp lại
Mẫu thân nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này có chút buồn cười liền nói tiếp:
“Không phải là con muốn thay ta tiếp quản công việc sao.

Chi bằng hôm nay ta sẽ giao hết mọi công việc lại cho con để ta có thể nhanh chóng nghỉ ngơi, không phải tốt sao?”.
Nghe đến đây cô hốt hoảng vội giải thích: “Lúc đó, Nguyệt Nhi có ý muốn con ở lại phòng ngủ cùng nàng.

Mẫu thân cũng biết rồi đó, thận phận của con bây giờ không thể ngủ cũng nàng được nên tìm đại lý do để rời đi.

Huống hồ…”
“Huống hồ sao?”.

Mẫu thân cô hỏi
“Huống hồ trước giờ con chưa từng tiếp xúc với chuyện kinh doanh thì làm sao tiếp quản được công việc của mẫu thân được”.

Cô nói với giọng ủ rũ
Mẫu thân nghe vậy chỉ biết thở dài ngao ngán, bà biết con bà như thế nào.

Lâm Chi suốt ngày chỉ biết cùng đám huynh đệ bằng hữu của mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt, đàn đúm uống rượu.


Mặc dù bà biết chuyện đó những vẫn không tài nào ngăn cản nổi con gái của mình.

Mỗi lần bà ngăn cản cô đều sẽ tìm cách mà thoát thân nên bà nghĩ đây là thời cơ tốt để giúp cô thay đổi bản thân trở nên tốt hơn.

“Ta cũng biết điều đó nhưng mà con nghĩ thử xem mình sẽ che dấu Nguyệt Nhi bao lâu, cây kim trong bọc sớm này cũng lòi ra thôi”.
Bà nhìn sang cô rồi nói tiếp: “Chi bằng con biến lời nói dối của mình thành sự thật.

Ta nghĩ đó là cách tốt nhất cho con rồi”.
Không đợi cô nghĩ ngợi bà tiếp tục khuyên nhủ: “Con năm nay cũng đã 20 tuổi rồi cũng không còn nhỏ nữa đã đến lúc con tiếp quản công việc của gia đình rồi, không chỉ đỡ đần ta mà còn đỡ đần phụ thân con.

Ta biết con chưa từng tiếp xúc với việc kinh doanh bao giờ nên bắt đầu từ này mai ta sẽ dạy cho con.

Sau đó ta sẽ giao cho con tiếp quản hai cửa tiệm mới mở ở đây, không nhiều”.
Nghe những lời thấu tình đạt lý của mẫu thân, cô đành đồng ý.

Sau khi giải quyết được vấn đề đó, cô cùng mẫu thân hàn huyên tâm sự.

Sau những lời nói của mẫu thân, cô chỉ biết khóc thầm trong lòng.

Mẫu thân cô đến giờ vẫn chưa thể nào từ bỏ mối hận đối với mẫu thân Lâm Phong, đối với Lâm Phong.

Cũng phải thôi, nếu là cô thì cô chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Nhưng trong lòng cô vẫn mong mẫu thân mình có thể buông bỏ hận thù sống một cuộc sống hạnh phúc,bình yên.

Còn đối với việc kinh doanh cũng không phải là việc gì quá khó đối với cô vì trước khi đến thể giới này cô đã từng làm quản lý.

Nhưng cô vẫn phải giả vờ là mình không biết gì tránh để mẫu thân nghi ngờ.
Sau cuộc nói chuyện này dường như cô và mẫu thân kiếp này của mình đã xuất hiện nhiều thứ gắn kết với nhau.Có lẽ là thông qua cuộc nói chuyện này đã khiến cô hiểu thêm về mẫu thân của mình hoặc có lẽ dòng máu đang chảy trong người cô có một nửa là của bà ấy.
Cô trở về phòng của mình thì thấy Hạ Minh Nguyệt đang ngồi chờ ở đó khiến cô trở nên hoảng loạn như mình vừa làm sai điều gì đó vậy.

Nàng tiến đến gần cô khẽ nói:
“Chàng đã làm xong công việc của mình rồi sao? Vậy đêm nay…”
Nàng cúi mặt xuống ngại ngùng.Nàng muốn nhanh chóng cùng cô động phòng.

Nàng không muốn chỉ trở thành phu thê trên danh nghĩa với cô lâu thêm được nữa.

Cô hiểu được ý nàng là gì.

Bất giác, cô cảm thấy khó xử trước tình thế này, giờ phải nghĩ ra lý do gì đây.

Cô nhìn sang Tiểu Đào để cầu cứu thì nàng ta cũng quay mặt sang phía khác ngầm ý là để cô tự mình giải quyết khiến cô chỉ biết cười khổ trong lòng.