Kiều Minh Húc thấy cô cũng không hề liếc mắt nhìn mình một cái, mà tiếp tục nhìn trời, trông như trên bầu trời thật sự có gì đó đặc biệt lắm vậy.

Vì vậy, anh cũng chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, theo tầm mắt của cô, ngẩng đầu nhìn trời.

Đó là một đám mây trắng.

Chỉ là một đám mây trắng bình thường thôi mà, anh cũng không nhận ra nó có gì đặc biệt
cả.

"Không có gì mà."
Anh không nhịn được buồn bực nói.


"Có đấy!"
Mạch Tiểu Miên tiếp tục không nhúc nhích nhìn trời, cố ý nói: "Chẳng lẽ anh thật sự không nhìn thấy nơi thần kỳ kia sao?"
"Không thấy, chỉ là một đám mây trắng bình thường thôi mà!"
Kiều Minh Húc cực kỳ buồn bực nói.

"Có đấy, anh nhìn kĩ lại đi, rất đặc biệt mà, không thấy được thật là đáng tiếc mà."
Mạch Tiểu Miên cố ý chỉ vào đám mây trắng kia, nói.

Kiều Minh Húc ra sức chớp mắt nhìn, nhưng vẫn không thấy gì đặc biệt cả.

"Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ cố gắng trợn mắt lên nhìn của anh, bèn không nhịn được mà ha ha cười lớn.

Lúc này Kiều Minh Húc mới nhận ra cô đang đùa giỡn với anh, anh cúi đầu xuống, đưa ngón tay ra, dùng sức gõ vào trán cô, nói: "Đùa với tôi sao?"
Mạch Tiểu Miên ôm cái trán đau nhức lại, tranh cãi: "Ai bảo anh ngốc như vậy?"
"Em mới ngốc, cả nhà em đều ngốc!"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói.

"Ha ha, anh đừng quên, bây giờ tôi đã gả cho anh rồi, cả nhà tôi trong đó bao gồm cả anh nữa, ha ha..."
Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười lớn.

Cô đã lâu không cười như vậy rồi.


Tiếng cười kia giống như một chiếc hộp Pandora vậy, một khi đã mở ra thì dường như không thể đóng lại được nữa.

Mà chuyện này thật sự cũng không có gì buồn cười cả.

Chỉ là không biết tại sao cô lại cười như vậy, vẫn cười không ngừng, cười cho đến khi nước mắt chảy ra.

Kiều Minh Húc đưa tay ôm cô vào ngực, tiếng cười đó mới đột nhiên im bặt lại.

"Em không biết cười như vậy trông rất giả sao?"
Kiều Minh Húc cũng không buông cô ra.

Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên ôm lấy cô.

Mới vừa rồi, khi anh nhìn thấy cô cười ra nước mắt, trái tim anh đột nhiên giống như bị gai đâm vào vậy, rất đau đớn, cho nên không nhịn được mà muốn ôm lấy cô.

Mạch Tiểu Miên đột nhiên bị anh ôm mạnh vào lòng như vậy, trái tim cũng bất chợt đập nhanh nửa nhịp.

Trên người anh có mùi gỗ tùng nhàn nhạt vô cùng đặc biệt, quanh quẩn nơi chóp mũi cô.

Anh ôm cô trong lồng ngực một cách rất dịu dàng.

Cánh tay anh lại có lực!
Bị anh ôm như vậy, cô đột nhiên cảm giác mình biến thành một cô gái nhỏ, cần một người ôm trong ngực để che mưa che gió.


Kiều Minh Húc cũng cho là như vậy.

Cô gái chết bầm ở trong ngực này trước đây nhìn có vẻ là một người phụ nữ khôn khéo lưu loát.

Nhưng sau khi tiếp xúc với cô, anh làm cảm thấy cô là người cần được bảo vệ.

Bản thân không cẩn thận có thể sẽ làm vết thương trong lòng cô càng chồng chất nhiều thêm.

Anh thật sự không nghĩ ra, cảm giác này của mình là từ đâu tới.

Mạch Tiểu Miên hít một hơi thật sâu, hít vào lồng ngực đầy mùi vị của anh, đột nhiên có cảm giác bản thân không nên tham lam vòng ôm của anh.

Cô có cần một vòng tay ôm vào lòng, cũng không nên là anh.

Anh thuộc về một người khác.

Nghĩ tới đây, cô tránh ra khỏi ngực anh, sau đó làm bộ như không có gì xảy ra, liếc mắt nhìn anh nói: "Tôi cảnh cáo anh, không có chuyện gì thì đừng ôm tôi.

Tôi không phải người phụ nữ của anh, anh có muốn ôm thì đi mà ôm Ngọc Ngọc của anh ấy!"