Cô vốn cho rằng những lời này của mình vô cùng tùy tiện, nhưng ai biết rằng, ánh mắt của cô, giọng nói của cô đã sớm bán đứng chính bản thân cô rồi, khiến cô trông giống như một người phụ nữ ghen tuông vậy.

Tuy nhiên, những lời này của cô lại khiến cho trái tim của Kiều Minh Húc như bị xuyên qua vậy.

Đúng vậy, cô không phải Lâm Ngọc, giữa cô và anh chỉ là loại quan hệ hợp đồng hôn nhân, tại sao anh lại sinh ra cảm giác thương tiếc đau lòng với cô nhỉ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh nhìn Mạch Tiểu Miên bỗng nhiên lại lạnh thêm mấy phần, anh đứng lên trên bờ cát, nói: "Gió lớn, vào nhà đi."
Nói xong, anh cũng không quản Mạch Tiểu Miên nữa, đi thẳng một mình về phía trước.

Mới vừa rồi Mạch Tiểu Miên vì cứu người mà chạy vội, để đôi ủng đi cát của mình vứt ở bãi đá ngầm ở bờ biển bên kia.

Mặc dù vết thương đã được quấn băng gạc, nhưng nếu không có giày, cứ như thể đi lại, cô vẫn sẽ đau chết mất.


Vì vậy, cô bèn gọi lớn về phía anh: "Này, anh muốn đi cũng phải nhặt ủng lại cho tôi trước đã chứ!"
Kiều Minh Húc không phản ứng lại cô.

Cô còn tưởng rằng anh thật sự không để ý đến mình, cũng chỉ có thể lầm bầm một mình rồi từ từ đi trên bờ cát.

Kiều Minh Húc đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô đi bộ, lập tức hét lớn lên: "Em đứng lại đó cho tôi!"
Mạch Tiểu Miên bị tiếng hét này của anh làm cho sợ hết hồn, dừng bước, nghi hoặc nhìn
anh.

Kiều Minh Húc nhìn cô một cái, sau đó sải bước đi về phía đối ủng ở bãi cát kia.

Mạch Tiểu Miên biết.

Hóa ra, anh ấy la lên với cô, vẫn là muốn tốt cho cô.

Người đàn ông này...!
Cô nhìn bóng lưng của anh, vốn tâm trạng buồn bực trong nháy mắt lại nở rộ như một đóa hoa vậy, khóe môi nở nụ cười.

Kiều Minh Húc khom người nhặt đôi ủng ngoài bãi cát lên, bước về phía cô, sau đó ném giày xuống chân cô, nhìn thấy cô mang vào rồi mới xoay người rời đi.

Mạch Tiểu Miên cố ý lớn tiếng ở phía sau, "ai u" một tiếng, sau đó mặt đầy đau khổ ngồi trên bờ cát.


Kiều Minh Húc nhanh chóng quay đầu lại nhìn, sau đó chạy vội về phía cô, giọng nói có hơi dồn dập nóng nảy: "Em sao vậy?"
"Chân đau!" Mạch Tiểu Miên cố ý làm ra vẻ tội nghiệp ôm lấy chân.

Vết thương trên chân cố bởi vì lúc nãy cứu Đường Đình Đình mà bị toạc ra, thế nên dưới lớp bằng gạt đã loang lổ vết máu.

Trên thực tế, cũng không xem là đau lắm.

Cô chỉ là cố ý giả bộ đau, để xem thử phản ứng của Kiều Minh Húc như thế nào.

Kiều Minh Húc nhìn thấy vết máu kia, mày hơi nhíu lại, đưa tay bắt lấy chân cô.

Khi tay của anh chạm vào chân cô, cảm giác là lạ, cô bèn nhanh chân rụt về.

"Đưa chân ra để tôi xem thử!"
Kiều Minh Húc ra lệnh.

"Chân tôi thối!"
Mạch Tiểu Miên tiếp tục rụt chân lại: "Sợ làm anh ngạt thở mất!"
"Đồ ngốc này!"
Kiều Minh Húc mắng cô một cầu, sau đó cưỡng ép kéo chân có đến, cố định lại.

Mạch Tiểu Miên cũng không tiện giãy dụa vô ích nữa, cô chỉ lo cho người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ này, khi nhìn thấy vết thương của cô có khi nào sẽ nôn mửa không thôi.


Vết thương sau hai ngày đã hơi kép lại, nhưng vẫn tương đối khó nhìn.

Kiều Minh Húc tỉ mỉ mở băng gạc ra, nhìn máu thịt mơ hồ bên trong, nhíu mày lại, nói: "Hình như càng trở nên nghiêm trọng hơn?"
Mạch Tiểu Miên đau khổ nhíu mày lại.

Chân này cô vẫn không thể đi bộ được rồi, ngày mai về nhà nhất định mẹ sẽ lải nhải đau tim mất thôi.

"Phải đến bệnh viện để bác sĩ xử lý mới được."
"Không cần, chính tôi cũng là bác sĩ, đây là vết thương nhỏ.

Chỉ là vì có chuyện xảy ra nên
mới làm vết thương toét ra, không thể bình phục ngay mà thôi, không cần khoa trương đến bệnh viện như vậy làm gì."
"Phải đi!"
Kiều Minh Húc rất cố chấp nói: "Còn phải xử lý uốn ván nữa."
"Không muốn!"
Mạch Tiểu Miên cự tuyệt.

Kiều Minh Húc không nói nhiều, trực tiếp chặn ngang bế cô lên, một đường ôm đến xe hơi, đem cô nhét vào ghế sau, sau đó lái xe thẳng đến bệnh viện.